không thể để hai đại phu chịu ấm ức. Đỗ hộ vệ, ngươi sắp xếp thêm mấy
người đi theo, miễn cho người Tạ gia nổi điên, để người của chúng ta chịu
uất ức gì."
"Vâng." Đỗ Cửu lĩnh mệnh lui ra, đợi đi xa mấy bước, hắn muốn bản
thân nghe ý của Hầu Gia, nhìn lại, chỉ thấy Hầu Gia cúi đầu nói chuyện
cùng Quận Chúa, trong nháy mắt hắn cảm thấy mình có chút tự mình đa
tình.
Hầu Gia vốn không liếc hắn thêm một cái.
Hắn đi ra chính điện, thấy thần sắc Trung Bình Bá tiều tụy, ôm quyền
nói với ông ta: "Mời Trung Bình Bá chờ một chút, tại hạ đi mời hai vị đại
phu."
"Làm phiền Đỗ tiên sinh." Trong lòng Trung Bình Bá run lên, trong
lúc bối rối, đã thi lễ với Đỗ Cửu.
Trung Bình Bá ở trên, Đỗ Cửu ở dưới, lễ này Đỗ Cửu nào dám nhận,
vội vàng tránh đi, hắn nói: "Trung Bình Bá không cần nói lời cảm tạ với tại
hạ, đây là ý của phu nhân nhà ta, thuộc hạ chỉ nghe lệnh mà làm việc mà
thôi."
Năm chữ " Phu nhân nhà chúng ta ", Đỗ Cửu nói đến âm vang hữu
lực, còn mang theo chút tự hào.
Mặt Trung Bình Bá có chút đỏ lên, phu nhân trong miệng Đỗ Cửu, lúc
đầu kém chút liền có thể thành tức phụ nhà ông ta.
Chỉ tiếc... Chỉ tiếc...
"Chỉ tiếc lang tâm như sắt, làm hại giai nhân. " Ban Họa tẩy đi trang
dung trên mặt, nói với Dung Hà: " Trữ Vương từ nhỏ đã thích sống mái với
ta, cũng không biết đời trước ta và hắn ta có thù hận lớn thế nào."