CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 1298

"Có ích lợi hay không là do Ta quyết định, chẳng phải ông nói là

được." Tưởng Lạc thấy Vân Khánh đế không muốn viết, không nhịn được
châm chọc cười, "Xem ra ở trong lòng ông, Thái tử cũng không có địa vị gì
gì đáng để nói đến. Đứa con ông yêu nhất không phải Thái tử, mà là ngôi vị
hoàng đế của ông."

Vân Khánh đế căm tức nhìn Tưởng Lạc: "Câm miệng lại cho trẫm."

"Hôm nay Ta là dao, ông là cá nằm trên thớt, phụ hoàng, ngài nên nói

năng nhỏ nhẹ vời nhi thần hơn." Tưởng Lạc đi tới bên cạnh long sàng, lấy
cái hương nang dưới gối ra, "Tài nghệ thêu thùa của Phúc Nhạc quận chúa
cao tầm cỡ này cũng đáng được phụ vương cất giấu như trân bảo sao? Cũng
may Ban Họa chỉ là cháu gái của ông, bằng không nhi thần sẽ hoài nghi
ông có tâm tư không thể cho người khác biết hay không?"

"Cái thắng nghịch tử, lời gì cũng nói ra được." Vân Khánh đế nhìn

chằm chằm túi hương trong tay Tưởng Lạc, mặt tức đến đỏ bừng. Thế
nhưng ông không dám đứng dậy, bởi vì bên cạnh có hai binh sĩ cầm đao
đang kiềm chặt ông.

Ông biết rõ, lúc này Tưởng Lạc có thể hiên ngang phách lối trong

cung cấm như vậy, chứng tỏ toàn bộ hậu cung cũng bị hắn khống chế.

"Dương thống lĩnh và Thạch Tấn đi đâu rồi?" Vân Khánh đế không

thể tin được, nếu có hai người này canh gác, cớ sao Tưởng Lạc có thể im
hơi lặng tiếng khống chế toàn bộ hậu cung.

"Dương thống lĩnh?" Tưởng Lạc nhếch mày, nở nụ cười vô cùng quái

dị, "Con chó săn mà ông vừa nhắc tới, có lẽ đã ở trên hoàng tuyền chờ ông
rồi."

"Còn Thạch Tấn..." Tưởng Lạc bật cười như chẳng đáng, "Đểm nay

không phải ngày làm nhiệm vụ của hắn, chẳng nhẽ ông không biết?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.