Quả thực Vân Khánh đế không biết, ông nhìn Tưởng Lạc, giống như
đang nhìn thấy sai lầm lớn nhất cuộc đời này của mình.
Nhưng Tưởng Lạc hoàn toàn không đếm xỉa gì đến ánh mắt của ông,
hắn thấy Vân Khánh đế không viết, xoay người nói: "Người đâu, mang nó
đến đây."
Một vệ binh mặc áo giáp bưng một cái khay tiến vào, bên trên cái
khay được phủ bằng cẩm khăn màu đen, không biết bên trong cái gì. Tưởng
Lạc vạch cái khăn này lên ngay trước mặt Vân Khánh đế, trong khay được
đặt ba ngón tay máu me dầm dề.
Vân Khánh đế xém chút nôn mữa, ông quay đầu không nhìn, nhưng
Tưởng Lạc lại không muốn buông tha ông, "Đây là ngón tay của thái giám
tổng quản hầu hạ bên cạnh phụ hoàng, nếu phụ hoàng còn chần chừ nữa, lát
nữa sẽ không phải là ngón tay của thái giám."
"Tưởng Lạc, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Không phải Nhi thần đã nói rồi sao? Phụ hoàng mau viết chiếu thư
nhường ngôi." Tưởng Lạc cười gằn nói, "Phụ hoàng hà tất hỏi lại?"
Tay Vân Khánh đế cầm cấy bút liền tục run, mực vẩy lên trên thánh
chỉ đang trống rỗng.
"Phụ hoàng, đừng quá run tay như thế." Tuởng Lạc rút bỏ thánh chỉ bị
vẩy mực ra, lại thả một tờ thánh chỉ khác xuống trước mặt ông, "Tính tình
Nhi thần vốn không tốt, phụ hoàng cứ tiếp tục thế này, nhi thần cũng không
biết sẽ phát sinh chuyện gì."
Vân Khánh đế ngẩng đầu nhìn ra phía cửa cung, bên ngoài tối đen như
mực, tĩnh lặng như mộ phần.