CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 1333

cháo sao đủ no, cho nên luôn phải nghĩ cách tìm thêm thứ gì đó để bỏ vào
bụng.

Ngẫu nhiên săn được con gì đó thì càng hay, bắt được châu chấu cũng

tốt, chỉ cần ăn được là tốt rồi.

Ban Họa ngồi xếp bằng nói chuyện cùng những tướng lãnh này một

hồi, tám từ chuyện thời tiết đến vùng miền, nếu để cho mấy tiểu thư phú
quý trong kinh thành nhìn thấy cảnh này, chắc chấn bọn họ không tin rằng
Ban Họa sẽ làm được như vậy.

Trong phương diện sinh hoạt, từ trước đến nay Phúc Nhạc quận chúa

đều chú ý hưởng thụ, gần như tất cả mọi người đều biết chuyện này. Áo
cơm thì không cần bàn tính tới, mỗi khi bước chân ra khỏi cửa là xe thơm
ngựa quý, chứ ngồi xếp bằng dưới đất lạnh như thế này, còn tám chuyện
linh tinh lang tang với một đống đàn ông hôi hám, đây chẳng khác nào mưa
giữa mùa hạn.

Khi Dung Hà tìm thấy nàng, củ khoai lang trong tay Ban Họa đã ăn

hết hơn phân nửa, hai vết than đen in trên gò má trắng muốt của nàng, thoạt
nhìn trông rất nhếch nhác lại rất đáng yêu, thế nhưng Dung Hà lại cảm giác
đau nhói nơi trái tim, khó chịu vô cùng.

Hắn nhớ rất rõ, Họa Họa đã từng nói nàng rất sùng bái tướng sĩ, nhưng

lại không muốn trở thành tướng sĩ, bởi VÌ cuộc sống của tướng sĩ quá khổ,
nàng không chịu nổi khổ cực.

Nhưng bây giờ nàng đang mặc ngân giáp lạnh lẽo, không có đeo đồ

trang sức đẹp đẽ, không trang điểm trao chuốt, thậm chí ăn củ khoai nướng
đen thui cùng các tướng sĩ, điều này làm cho tim hắn thắt lại, khó có thể hít
thở được. Hắn muốn cho nàng thứ tốt nhất, đẹp đẽ nhất, tôn quý nhất, chứ
không phải để nàng chịu khổ cực thế này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.