chiến công hiển hách, chỉ tiếc...
Chư vị đại thần ở đây đều liếc nhìn Ban Hoài, Ban gia mấy đời rạng
rỡ, đến Ban Hoài lại bị phá hủy.
Ban Hoài cảm thấy có người nhìn hắn, hếch vòng eo, nhìn cái gì, ghen
ghét cũng vô dụng, ông có gì không tầm thường chứ, tên nhất định có thể
lưu truyền thiên cổ như phụ thân!
Chúng đại thần thấy Ban Hoài không xấu hổ chút nào, thậm chí một
mặt đắc ý, đều nhao nhao lắc đầu trong lòng, gỗ mục không thể khắc. Ban
gia coi như xong.
"Bệ hạ, tiễn thuật của thần nữ cũng là tổ phụ dạy đấy. " Trên mặt Ban
Họa lộ ra một nụ cười tươi: "Tổ phụ nói, nếu ta sinh ra là nam tử, nhất định
có thể làm mãnh tướng dưới trướng bệ hạ ngài."
Vân Khánh Đế lặng lẽ nhìn tiểu cô nương yêu kiều trước mắt, thực sự
không cách nào liên tưởng nàng cùng mảnh tướng mặt đầy râu quai nón
được, càng nghĩ càng thấy đến màn này có chút buồn cười, ông nhịn không
được cười ra tiếng: "Tốt tốt tốt, quả nhiên mày liễu không thua đấng mày
râu, Ban Đại Tướng Quân dạy thật tốt."
Mọi người tại đây:...
Tốt tốt một tiểu cô nương, dạy thành điêu ngoa tùy hứng, nói cầm roi
đánh người tuyệt đối không cầm gậy, trên người không có chút dịu dàng
của nữ tử, thật sự là lãng phí phụ mẫu cho một khuôn như hoa.
Bệ hạ đang khen người hay chê người đây?
Mặc kệ Hoàng Đế có hàm nghĩa khác không, nhưng Ban Họa được
khen cười vô cùng vui vẻ, nàng thoải mái hành lễ với Vân Khánh Đế: "Đa
tạ bệ hạ khích lệ, thần nữ không dám nhận."