"Kế hoãn binh mà thôi." Ban Họa nheo mắt, "Trong vòng hai canh giờ
tới, đám quân triều đình kia chắc chắn sẽ không quay lại, mọi người nghỉ
ngơi ngay tại chỗ đi, để lại vài người canh chừng cổng thành, nhớ kỹ, binh
khí không được rời khỏi người!"
"Rõ.
Ban Họa chống tay lên gạch tường thành, nhìn về phía quân triều đình
rút lui, ánh mắt đăm chiêu.
Nàng không biết tại sao Thạch Tấn lại nguyện ý mang binh đến đây
tiêu diệt phản quân, thế nhưng người này là một người rất trầm ổn và bình
tĩnh, không dễ dàng nổi giận giống như tên tướng quân thủ hộ thành huyện
Thanh Tùng trước kia, bởi vì hắn là người rất cẩn thận và dè dặt.
Nếu như nàng là Thạch Tấn, nàng sẽ chọn phương thức gì để công
thành???
"Thạch tướng quân, làm sao bây giờ?"
Thạch Tấn nhìn thương binh đang nằm trên băng ca, lắc đầu nói:
"Trước tiên cần bôi thuốc cho các binh sĩ bị thương."
"Tướng quân, thuốc trị thương không đủ, thiếu dùng."
"Tướng quân, một bộ phận binh khí có vấn đề, e rằng không thể sử
dụng được trên chiến trường."
"Tướng quân, lương thực triều đình phát cho chúng ta đã thối rữa,
thuộc hạ lo lắng các tướng sĩ dùng mấy thứ này sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe,
e rằng không thể cầm cự được."
Thạch Tấn càng nghe càng trầm mặc, đám sâu mọt trong triều đình
này, một bên bảo bọn họ ra chiến trường giết địch, một bên lại trao cho bọn