CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 1385

họ những thứ hư thối, quả thật đáng kinh tởm. Mặc dù tính cách Thạch Tấn
trầm ổn nhưng cũng không nhịn được mà xụ mặt xuống, triều đình như vậy,
hoàng thất như vậy, vì sao hắn còn tiếp tục ủng hộ?

"Tướng quân?!

Lính pháo thấy sắc mặt tướng quân không tốt, dè dặt nói, "Ngài không

sao chứ?"

Thạch Tấn lắc đầu: "Đi xem có những thứ nào ăn được, trước mắt

không được để mọi người đói, còn vấn đề khác... Ta sẽ nghĩ cách sau."

Lính pháo thối lui ra ngoài doanh trướng, Thạch Tấn bất lực ngồi xụi

lơ trên ghế, xoa trán thở dài một hơi.

Nửa đểm, binh sĩ trông coi lương thảo chợp mắt ngủ gục, lúc mở mắt

ra liền vội vàng nhìn xung quanh, thấy không có đồng liêu nào chú ý tới
mình, bèn vội vàng lắc đầu làm mình thanh tỉnh hơn.

Lúc này, hắn nhìn thấy một tên lính quèn bước ra sau doanh trướng,

nói thì thâm nào là đau bụng muốn đi ngoài... Nhớ lại chén cháo ôi thiu ăn
hồi chiều, hắn thương cảm nhìn tên lính quèn ấy, trông hắn ta da dẻ mảnh
mai, cơ thể gầy guộc, e rằng trước đây chưa từng xông trận. Những lão
binh như bọn họ thì có gì chưa từng ăn qua, đừng nói là chén cháo loãng ôi
thiu, mà ngay cả vỏ cấy rễ cấy, thỏ rừng... cũng đã từng nếm thử.

Không bao lâu sau tiểu binh đó túm quần lon ton chạy về, lúc đi qua

bên cạnh hắn còn nhỏ giọng nói: "Đại ca, ngài không cảm thấy bụng khó
chịu ư?"

"Nhiêu đó đã là gì, thanh niên như cậu có lẽ chưa nếm trải nhiều nên

mới khó chịu." Hắn nhìn tiểu binh nhỏ gầy, đột nhiên cảm thấy buồn tiểu,
liền nói với tiểu binh, "Đứng canh giúp Ta một lát, ta quay lại liền."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.