CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 1387

Lính trẻ da trắng gầy gò?

Thạch Tấn thầm nghi hoặc, chẳng lẽ là Ban Họa tự mình xuất thủ?

Đợi lửa được dập xong, hắn phát hiện có mùi phốt pho thoảng trong

khói, "Là mùi thuốc... pháo."

Phốt pho là món đồ được rất nhiều nghệ sĩ ảo thuật dùng, thế nhưng

phương thức dùng luôn được giữ bí mật, trừ khi trong nhà có nuôi dạng
người này mới hiểu rõ cách thức sử dụng, xem ra việc này là do chính tay
Ban Họa làm ra, có ai ở trong kinh thành mà không biết Ban gia nuôi rất
nhiều nghệ sĩ xiếc.

Thế nhưng nàng làm vậy là có ý gì? Chỉ nhiêu đó lửa thì không thể đốt

sạch được kho thóc, cả một kho thóc chứ không phải một mẩu giấy.

Thạch Tấn nghĩ mãi vẫn không thể nào hiểu được, một lát sau binh

lính mệt mỏi quay về doanh trướng nghỉ ngơi, hắn mới trở lại chủ trướng.
Vừa mới ngồi vào sạp, trên cổ đã có thêm một thanh kiếm lạnh lẽo

"Quận chúa, ngài không nên tới đây." Hắn nhắm mắt lại, "Nếu bây giờ

Ta hét lên, ngài còn có thể sống sót rời khỏi chỗ này sao?"

"Có gì mà nên hay không nên?" Ban Họa bước ra trước mặt hắn, mỉm

cười nói, "Ta tin chắc lúc này có rất nhiều người đã ngủ say, cho dù Ta
khua chiêng gõ trống bọn họ cũng chưa chắc tỉnh lại được."

Lúc nãy nàng ném vào trong kho thóc không chỉ có mỗi phốt pho, mà

còn có thuốc gây mê, chỉ cần hít khói thuốc nào vào thì sẽ ngủ say như
chết.

Thạch Tấn biến sắc, "Đây mới chính là mục đích của ngài."

Ban Họa chỉ cười mà không nói thêm điều gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.