CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 250

Tưởng Ngọc Thần không còn bắt chuyện với Dung Hà qua. Lúc này hai
người ngồi cùng bàn, sắc mặt Tưởng Ngọc Thần có chút không tốt lắm.

Hình như Dung Hà đã quên khúc mắt ngày trước, hòa hợp với mọi

người cùng bàn, chỉ có Tưởng Ngọc Thần có vẻ không hợp nhau. Mấy năm
này hắn ta không ở Kinh Thành, thuở thiếu thời những hảo hữu cũng xa
cách với hắn ta, gặp mặt lại không nói nên lời tạo không khí lúng túng.

"Thế Tử, những năm này kiến thức bên ngoàiKinh Thành phong thổ,

không biết có chuyện gì đặc sắc không?" Dung Hà cầm bầu rượu lên, đổ
đầy rượu vào chén Tưởng Ngọc Thần:"Có thể nói cho chúng ta nghe một
chút, để chúng ta mở mang tầm mắt."

"Thành An Bá kiến thức rộng rãi, đọc quần thư sướng mắt, thiên hạ

còn có chuyện ngươi không biết sao?" Tưởng Ngọc Thần nâng cốc uống
một hơi cạn sạch: "Ta không nên làm trò hề cho thiên hạ thì tốt hơn."

Người ngồi cùng bàn vốn định theo Dung Hà hỏi hắn ta vài câu,

nhưng nghe lời này của Tưởng Ngọc Thần, thì đều ngậm miệng lại, không
ai rước nỗi phiền chán này về.

Thành An Bá hình như không cảm nhận được sự không khách sáo

trong lời nói của Tưởng Ngọc Thần, cười lần nữa giúp hắn ta rót đầy rượu,
mới quay đầu sang phải nhỏ giọng nói chuyện. Phàm là người nhìn thấy
màn này đều cảm thấy bản tính Tưởng Ngọc Thần kiêu căng, không coi ai
ra gì.

Trên thực tế năm đó những lời kia của Tưởng Ngọc Thần trước khi rời

đi Kinh Thành đã đắc tội không ít người, Kinh Thành là nơi ô uế, bọn họ là
những người ở tại Kinh Thành thì tính là gì.

Dù ngươi ra bùn mà không nhiễm bùn, phẩm hạnh ngươi cao khiết,

vậy ngươi còn trở về làm gì, khóc xin giữ tước vị Thế Tử làm gì, có bản
lĩnh thì đừng trở về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.