CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 267

Đương nhiên, cũng có khả năng thật chỉ đơn giản như vậy, Trường

Thanh Vương đời trước chết trên bụng mỹ nhân, cái chết như thế, nghĩ thế
nào cũng cảm thấy mờ ám.

"Thành An Bá, Phúc Nhạc Quận Chúa, Ban Thế Tử." Thạch Tấn cưỡi

ngựa đi qua lúc, nhìn thấy ba người Ban Họa, thế là cưỡi ngựa chậm lại,
hành lễ với ba người.

"Thạch đại nhân." Dung Hà vỗ cổ con ngựa, an ủi cảm xúc con ngựa,

con ngựa hí dài hai tiếng, đá móng ngựa nghiêng người chặn ngựa Ban
Họa, Ban Họa thấy thế lui về sau một bước.

Thạch Tấn nhìn ra sau lưng Dung Hà: "Không biết ba vị đang đi đâu?"

"Chúng ta đang chuẩn bị đi dùng cơm." Mặt Dung Hà mỉm cười nhìn

Thạch Tấn, nhưng không hề đề cập tới việc mời.

Tay Thạch Tấn nắm dây cương thật chặt, đưa tay nói với Dung Hà:

"Dùng cơm là đại sự, tại hạ không quấy rầy nữa." Nói xong, hắn lại nói: "
Phúc Nhạc Quận Chúa, mấy ngày sau tại hạ và muội muội tổ chức thiết yến
tại biệt uyển, đến lúc đó xin vinh dự được mời Quận Chúa, Bá gia và Thế
Tử đến."

"Ta?" Ban Họa vỗ mông ngựa, tiến lên mấy bước để Thạch Tấn nhìn

thấy mình: "Lại là thi hội?"

Thạch Tấn giải thích nói: "Thi hội chỉ là việc nhỏ, quan trọng là mọi

người cùng tụ lại một chỗ náo nhiệt hơn hẳn, đánh một trận môn Pô-lo*
hoạt động gân cốt."

*cưỡi ngựa đánh bóng

"Môn Pô-lo?" Ban Họa có chút hứng thú, nhưng nàng đối với Thạch

Phi Tiên lại không có bao nhiêu hứng thú, liền nói: " Đa tạ Thạch công tử

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.