CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 414

Cùng Thạch Tấn đồng hành có mấy vị công tử thấy hai người hàn

huyên, nghĩ giao tình hai người cũng không tệ lắm, liền không mơ tưởng.
Bọn họ chỉ là có chút hiếu kỳ, giai nhân ngồi trong chiếc xe ngựa vừa mới
rời đi kia là ai, vậy mà đưa Dung Bá gia một cây dù như thế.

Nếu nam nhân khác cầm loại dù này, nhất định sẽ dở dở ương ương,

thế nhưng cây dù này do Dung Hà cầm, lại lộ ra vẻ đặc sắc, có thể thấy
được nam nhân dáng dấp đẹp mắt, coi như giơ lá sen, cũng đẹp mắt hơn
người khác.

"Thạch đại nhân, cáo từ." Dung Hà mỉm cười: "Gió tuyết quá lớn,

Thạch đại nhân vẫn nên cầm một cây dù thì tốt hơn."

"Đa tạ Dung Bá gia quan tâm, tại hạ là võ tướng, không cần để ý

những thứ này." Ánh mắt Thạch Tấn rơi xuống hồng ngọc treo trên cán dù,
không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt hơi trầm.

Lúc xe ngựa Ban Họa đi đến nửa đường, Ban Hằng chịu không được

rét lạnh mặt dày chen lên xe ngựa. Trong xe để lò than chỉ bạc thượng
đẳng, còn có điểm tâm ngon miệng, trong xe ngựa rất rộng, thậm chí có thể
khiến người ta thư giãn mà nằm.

Ban Hằng ngồi trên thảm, Ban Họa ôm lò sưởi cầm tay, nhỏ giọng nói:

" Vừa rồi A Khắc Tề vương tử nói gì với tỷ, ta thấy lúc cô nương Thạch gia
đi ra, mặt tái lại cả.”

"Tái à?" Ban Họa nhìu mày: "Lúc nàng ta đi ra, còn cười đấy."

"Cũng không phải quá tái. " Ban Hằng nhìn có chút hả hê nói: "Lúc

nàng ta bước xuống thềm ngọc, đúng lúc ta và Chu Thường Tiêu đang đùa
giỡn, quay đầu chỉ thấy mặt mày nàng ta xanh lét. Nhưng chỉ trong nháy
mắt, sau đó nàng ta liền khôi phục khuôn mặt tươi cười, nếu như không
phải con mắt ta nhanh, thì không thể phát hiện điểm này."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.