CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 489

Một đường trực tiếp đi tới chính đường, mắt Ban Họa nhìn nha hoàn

và hộ vệ đi theo phía sau nhỏ giọng nói: "Các ngươi chờ ở bên ngoài đi."

"Quận Chúa..." Như Ý có chút không yên lòng mànhìn Ban Họa, lo

lắng nàng thấy phòng Trưởng Công Chúa Điện Hạ ở qua xúc cảnh sinh
tình*.

* cảm xúc trào dâng vì cảnh vật bên ngoài.

Ban Họa không để ý tới nàng ấy, đi thẳng vào.

Tiết mùa xuân se lạnh, từng đợt từng đợt gió mát thổi tới tung bay đèn

lồng giấy trắng phía trên, phát ra tiếng vang bịch bịch. Ban Họa đứng ở cửa
ra vào cười khổ, nếu là ngày trước, chỉ cần nàng đứng ở chỗ này, tổ mẫu tất
nhiên sẽ thân mật kêu nàng Họa Họa, sau đó để hạ nhân đem đồ ăn lên, cứ
như ở Hầu phủ không có đồ ăn ngon.

Lúc đẩy cửa, cửa phát ra tiếng cọt kẹt, trong phòng có chút âm u, nàng

vào cửa một hồi lâu mới thích ứng được ánh sáng trong phòng.

Tất cả mọi thứ trong phòng đều không dính một hạt bụi, nhưng Ban

Họa cảm thấy, trên ghế tổ mẫu thường ngồi nhìn có chút tối mịt, ngay cả
sơn phía trên nhìn cũng như mất đi ánh sáng lộng lẫy. Nàng đi đến cái
ghếngồi xuống, lại không cảm giác được ấm áp của tổ mẫu, chỉ còn lại ý
lạnh trống rỗng.

Nhớ lúc còn bé, tổ phụ và tổ mẫu thích nhất ngồi trong phòng này

cùng nàng chơi đùa, tổ phụ còn bò trên mặt đất, để nàng chơi cưỡi ngựa
trên người ông, nói nàng là nữ tướng quân lợi hại nhất Đại Nghiệp. Khi đó
nàng còn nhỏ, không biết trên người tổ phụ có bệnh cũ, mặc cho lão nhân
gia ông cõng mình, trên mặt đất bò một vòng lại một vòng.

Mẫu thân trách cứ nàng, nàng vừa rơi một giọt nước mắt, tổ phụ sẽ

đau lòng vô cùng, lén cầm đống đồ tốt đi dỗ nàng, còn nói tiểu cô nương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.