CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 507

"Bá gia, thuộc hạ không rõ. " Trong rừng rậm, Đỗ Cửu đứng sau lưng

Dung Hà, nhìn hắc y nhân bận rộn cách đó không xa: "Phúc Nhạc Quận
Chúa không phải là lựa chọn tốt nhất."

"Với ta mà nói, nàng chính là lựa chọn tốt nhất. " Dung Hà kéo áo

choàng màu đen, kéo lên trên đầu: "Đỗ Cửu, ngươi càng ngày càng không
biết quy củ."

Đỗ Cửu nghe vậy sắc mặt đại biến: "Thuộc hạ lỡ lời!"

Dung Hà buộc lại dây áo choàng: "Về thành."

"Người đến là ai nào, hiện đã cấm đi lại ban đêm, nếu không có thủ

lệnh, không thể vào thành!" Thủ vệ trên cửa thành thấy một đội kỵ binh
xuất hiện ngoài cửa thành, lập tức khẩn trương cao độ.

Bỗng nhiên, hắc y nhân cầm đầu lấy ra một lệnh bài màu vàng óng,

phản xạ ra hào quang chói sáng từ bó đuốc? Thủ vệ thấy trên cổ con ngựa
họ cưỡi cột băng gấm màu vàng kim, lập tức chắp tay hành lễ nói: "Thất
kính, thuộc hạ sẽ lệnh mệnh cho bọn họ mở cửa." Nói xong, hắn ta liền
nâng tay lên ngọn lửa, thủ thế với thủ hạ dưới cửa thành.

Rất nhanh, những người này khí thế dào dạt vào thành, sau đó biến

mất trong bóng đêm đen như mực.

"Như Ý. " Lúc ngủ Ban Họa từ trong mơ bừng tỉnh, ngồi dậy nói: "

Mới vừa rồi có tiếng vó ngựa ở bên ngoài vang lên không?"

"Có lẽ là hộ vệ tuần tra thành. " Như Ý đi đến trước trướng Ban Hoạ:

"Nhưng mà nô tỳ cũng không nghe thấy tiếng gì."

"Thật sao?" Ban Họa ngáp một cái, nằm lại trong chăn: "Hiện tại canh

mấy?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.