CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 555

đường Tạ Khải Lâm đưa tập thơ cho nàng ta về bị ngã mù mắt."

"Tạ Khải Lâm hoa tâm mắt chó có gian tình với Thạch gia cô nương?"

Ban Hằng nhìn mà than thở, nửa ngày sau mới nói: "Chân ái của hắn ta
không phải nữ tử phong trần kia à?"

"Nếu như là chân ái, sẽ không bỏ người ta bên ngoài, tự mình trở về. "

Âm thị cũng không thích nghe được tên của Tạ Khải Lâm:"Đương nhiên là
chúng ta mắt mù, thay tỷ tỷ con tìm hôn phu như vậy"

"Mẫu thân, chuyện này không thể trách người, lúc trước cũng là chính

ta đồng ý cửa hôn sự kia. " Ban Họa cười ôm lấy cánh tay Âm thị: "Lại nói
không phải bây giờ tađã đổi một vị hôn phu khác sao?"

Ban Hằng: Tỷ tỷ ruột của ta là ai, đừng nên nói việc đổi vị hôn phu

như đang đổi một bộ y phục nhẹ nhàng vậy.

Ban Họa thấy Tề Châu xảy ra chuyện lớn như vậy, bệ hạ hẳn là tức

giận, kết quả mấy ngày sau, trên triều đình vẫn im lặng như cũ, thậm chí
không có bất kỳ người nào nhắc đến Tề Châu.

Nàng không hiểu triều đình, cũng không hiểu chính trị, chẳng qua cảm

thấy những bách tính ở Tề Châu chết vì gặp nạn có chút đáng thương.

Trước kia nàng không hiểu cái chết, thế nhưng từ khi nàng thấy giấc

mơ kỳ lạ kia, và sau khi tổ mẫu qua đời, nàng đã hiểu thêm về cái chết.

Tử vong, chính là thiên nhân vĩnh cách*, đời này sẽ không còn được

gặp lại, rốt cuộc sờ không tới, chỉ có thể dựa vào hồi ức, từng chút từng
chút miêu tả dung nhan người đó, khi thời gian dần dần trôi qua, dung mạo
trong trí nhớ cũng biến hóa, phai màu, cuối cùng chỉ lưu lại một khuôn mặt
mơ hồ.

* người và người mãi mãi cách xa nhau như trời với đất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.