CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 615

Lúc nàng ta nói lời tạ ơn với Dung Hà, không có hành đại lễ, nói xong

câu đó, chặt chẽ hành đại lễ.

Không ai biết, đối với nàng ta mà nói, đoạn thời gian hoang đường

kia, may mắn duy nhất là nàng ta gặp được một cô nương tốt. Năm đó nếu
Ban Hoạ nhẫn tâm, không nói đạo lý, nàng ta đã sớm đầu một nơi thân một
nẻo, sao còn có thể sống đến hôm nay?

Nàng ta không chỉ một lần nghĩ tới, có lẽ lúc trước Phúc Nhạc Quận

Chúa đã đoán được nàng ta và Tạ Khải Lâm không lâu dài, cho nên không
chỉ không oán hận nàng ta, ngược lại đưa nàng ta một khoản tiền bạc.

Dựa vào khoản tiền bạc này, nàng ta mới có thể đi đến Kinh Thành,

lần nữa nhìn thấy nam nhân khiến nàng ta oanh oanh liệt liệt một phen.

Kẹt kẹt.

Đại môn Ban phủ mở ra, Ban Hằng từ sau cửa đi tới, nhìn thấy giữa

cửa lớn nhà mình đứng nhiều người như vậy, nghi ngờ nhìn về phía Dung
Hà.

To gan lớn mật, vậy mà chạy đến cửa Ban gia họ cùng nữ nhân **,

đây là gây sự mà?

"Đệ chắn tại cửa ra vào làm gì, muốn cùng ra ngoài hay không?" Ban

Họa đi sau lưng thấy Ban Hằng ngây ngốc đứng ở cửa ra vào, đưa tay chọc
chọc hắn, thò đầu ra nhìn xung quanh.

"Tỷ!"

Ban Hằng không kịp cản, đành phải bất đắc dĩ sờ mặt, đi sau lưng tỷ

hắn ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.