CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 734

Dung Hà lẳng lặng đi sau lưng Ban Họanhìn Thạch Phi Tiên, biểu lộ

trên mặt cũng không vì lời của nàng ta mà có thay đổi gì.

"Hắn thích ngươi thì thích ngươi thôi, có liên quan gì tới ta?" Ban Họa

khẽ nâng cằm: " Dáng dấp vị hôn phu của ta đẹp hơn hắn, địa vị cao hơn
hắn, tài hoa hơn người lại biết quan tâm, ta hiếm lạ hắn ta làm gì? Một
người như vậy, cũng đáng được ngươi cố ý nói ra à?"

"Thôi. " Ban Họa thấy biểu lộ của Thạch Phi Tiên hết sức khó coi:

"Nếu nghĩ như vậy có thể để ngươi vui vẻ một chút, vậy ngươi cứ cho rằng
như vậy đi, ta sẽ không để ý chuyện nhỏ nhặt này đâu."

Thạch Phi Tiên nhìn thấy trên mặt Dung Hà lộ ra một nụ cười dịu

dàng, trong lòng giống như bị kim đâm, nàng ta quay người vào xe
ngựa,không nhìn Ban Họa một cái nào nữa.

Tiện nhân này!

Tiện nhân!

Thạch Phi Tiên hận đến cắn môi bật ra máu, giờ phút này hận ý ngập

trời đan xen xấu hổ, cả đời này nàng ta không thể quên.

Ban Họa ngồi trên lưng ngựa, sóng vai tiến lên cùng Dung Hà.

Trên mặt Dung Hà đang cười, hình như tâm tình vô cùng tốt. Ban Họa

quay đầu nhìn y một cái, lại nhìn y một cái, nhịn không được mở miệng
nói: "Chàng đang cười gì?"

"Ừm..." Dung Hà sờ cằm: "Tâm tình tốt, liền cười."

Ban Họa nghĩ thầm, năm đó mỗi lần Tạ Khải Lâm và Trầm Ngọc thấy

nàng làm ra một số hành động vượt qua người bình thường, chưa từng bật
cười như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.