CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 781

Khi nhìn Ban Họa một khắc này, Thạch Tấn liền biết vừa rồi lão phụ

nhân kia nhận hắn thành Dung Quân Phách, nhưng bà nhận lầm hắn, nhưng
không nhận lầm Ban Họa, có thể thấy được trong lòng bà, ấn tượng khắc
sâu nhất vẫn là nữ tử trước mắt này cầm một đầu dây đỏ không đáng tiền
bỏ vào trong ngực.

"Vừa rồi... Bà ấy nhận lầm người." Thạch Tấn thi lễ với Ban Hoạ:

"Thật có lỗi."

"Không liên quan gì đến ngươi. " Ban Họa bò lên lưng ngựa, giọng

điệu có chút nhàn nhạt: "Thạch đại nhân dẫn nhiều hộ vệra ngoài như vậy,
là muốn làm gì?"

Môi Thạch Tấn giật giật, nhớ tới muội muội một mình lên đường đi

Tây Châu, quay đầu mắt nhìn bao phục để trên lưng ngựa, vị đắng trong
lòng càng nặng.

Ban Họa cũng nhìn thấy bao phục kia, đuôi lông mày chau lên: "Giờ

Thìn đã ra khỏi thành, bây giờ ngươi chạy tới, có thể tìm được gì?"

"Phúc Nhạc Quận Chúa, xin chớ hiểu lầm, công tử nhà chúng ta không

đi tìm Nhị tiểu thư." Hộ vệ sau lưng Thạch Tấn thấy Thạch Tấn không nói
gì, sợ chuyện này xảy ra phiền phức, vội mở miệng giải thích.

"Ngươi là ai, gia chủ nói chuyện, có phần ngươi chen miệng vào sao?"

Đôi mắt đẹp của Ban Họa quét qua, lập tức trừng tên hộ vệ kia không dám
nói lời nào: "Đi đưa thứ gì thì đã sao, cho dù trước khi bị chém đầu, còn có
thể ăn vài miếng cơm người nhà tặng đấy. Đường đường là Tướng phủ, cẩn
thận đến nước này, thực là buồn cười."

Thạch Tấn thấy trong mắt Ban Họa mỉa mai, không tự giác mở miệng

nói: "Ta tưởng buổi trưa..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.