CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 848

Không đầy một lát, trên mặt đất đã ném một đống băng gạc dính máu,

nhưng vết thương lại chỉ xử lý hơn phân nửa.

"Quận, Quận Chúa, người chờ một lát..."

Cửa lớn bị đẩy ra, một trận gió thổi vào trong phòng, màn lụa tung bay

trong gió, Dung Hà mở mắt ra, thấy được cô nương đứng ở cửa.

Nàng một thân tố y, búi tóc nghiêng lệch, gương mặt mang theo chút

đỏ ửng. Sau lưng nàng ánh sáng chiếu rọi như vàng, đâm vào y nhịn không
được híp mắt. Lúc lại mở mắt ra, nữ tử đã xốc lên màn lụa đi tới giường
của y.

Y kinh ngạc nhìn nàng, đúng là sửng sốt.

"Chàng có ổn không?"

Nàng đứng ở mép giường nhìn y, biểu lộ trên mặt ngưng trọng, giống

như lo lắng, hình như có chút cảm giác khác biệt bên trong. Đầu óc của y
chưa bao giờ trống rỗng như bây giờ, duy nhất có thể làm, cũng chỉ là ngơ
ngác nhìn mắt nàng, cứ như như thế thì có thể xác định người trước mắt là
thật hay giả.

"Phúc Nhạc Quận Chúa." Đỗ Cửu thi lễ với Ban Hoạ.

Ban Họa nhìn lưng Dung Hà suy yếu mơ hồ, mí mắt run rẩy, quay đầu

nhìn về phía Đỗ Cửu: "Chuyện gì xảy ra?"

"Ta..." Dung Hà mở miệng.

" Chuyện bây giờ chàng phải làm chính là nằm trên giường im lặng

dưỡng thương. " Ban Họa giận tái mặt trừng mắt nhìn Dung Hà: "Một là
chàng bảo hộ vệ của chàng không trả lời vấn đề của ta, hai là chàng chọn
im miệng!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.