Phong độ nhẹ nhàng, nam tử khí khái mười phần như Dung Hà há to
miệng, cuối cùng thông minh lựa chọn trầm mặc.
Đỗ Cửu nhìn thấy Bá gia phục tùng nhắm mắt, trong lúc nhất thời mắt
trợn tròn, đây là để hắn nói thật, hay là không cho hắn nói thật. Còn nữa,
lúc này nửa người trên Bá gia mặc dù máu thịt be bét không thể nhìn,
nhưng cũng coi là để trần nửa thân trên, Quận Chúa lại hùng dũng như thế
xông vào nhìn Bá gia, đây coi như là ai thất tiết?
Thấy Bá gia lựa chọn trầm mặc trước uy nghi của Quận Chúa, Đỗ Cửu
cắn răng một cái, ôm quyền nói với Ban Họa: "Quận Chúa, hôm nay khi Bá
gia và Diêu đại nhân tiến cung diện thánh, bệ hạ bỗng nhiên nổi trận lôi
đình, nói Bá gia và Diêu đại nhân dạy bảo Thái Tử không tốt, dẫn Thái Tử
đi nhầm đường, tức giận liền cho người phạt trượng Bá gia và Diêu đại
nhân."
"Dạy bảo không tốt?" Ban Họa nhíu mày: "Thái Tử là trưởng tử của
ông, đồng thời lớn tuổi hơn Dung Hà, coi như phạm sai lầm, sao có thể đổ
lên người Dung Hà?"
Đỗ Cửu im lặng, Hoàng Đế không thể phân rõ phải trái, đó còn là
Hoàng Đế sao?
"Chỗ Thái Tử đã xảy ra chuyện gì?" Ban Họa cảm thấy không có khả
năng Hoàng Đế nổi giận vô lí, nó không giống phong cách hành sự của Vân
Khánh Đế. Chẳng lẽ nói, người đã mắc bệnh, ngay cả tính cách cũng phải
chữa?
"Cái này..." Đỗ Cửu do dự một chút, quay đầu nhìn Dung Hà.
"Ta bảo ngươi nói chuyện với ta, ngươi nhìn chàng ấy làm gì?" Ban
Họa nhàn nhạt nói: " Có thể nói cứ nói, không thể nói thì không nói."
Dung Hà mở mắt ra nhìn Đỗ Cửu.