CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 851

Nhìn sắc mặt Dung Hàtrắng bệch trên giường, nhíu mày, ngồi xuống

trên ghế bên cạnh: " Thương thế Bá gia thế nào?"

"Bẩm Quận Chúa, thương thế Dung Bá gia có chút nghiêm trọng, may

thay không tổn thương phổi, không thì lưu lại mầm bệnh rồi." Một vị đại
phu đầu rịn đầy mồ hôi, cuối cùng lấy xuống toàn bộ vải vóc trên vết
thương của Dung Hà, để ông tương đối kính nể là, vậy mà Dung Bá gia
không kêu một tiếng.

Thấy bờ môi Dung Hà lộ ra trắng xanh, Ban Họa nhíu mày: "Chàng

đường đường là Bá gia, cũng không biết bảo hộ vệ đánh nhẹ chút à?"

"Khi bệ hạ phẫn nộ, hộ vệ không dám quá mức qua loa. Nếu càng làm

bệ hạ giận dữ, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn." Dung Hà cười cười:
"Nàng không cần phải lo lắng, ta không có chuyện gì đâu."

"Ai lo lắng cho chàng chứ?" Ban Họa hừ một tiếng: "Ta chỉ lo lắng vị

hôn phu của mình chẳng biết tại sao lại xảy ra vấn đề, đến lúc đó ta lại phải
gánh tội danh khắc phu."

"Họa Họa yên tâm, ta nhất định sẽ không để nàng chịu ấm ức đó. "

Dung Hà đưa tay về phía Ban Hoạ, kết quả Ban Họa cách y quá xa, y
không cách nào nắm tay nàng, ngược lại tự y vươn tay như thế, động vết
thương trên người, đau đến nhịn không được nhíu mày.

"Nằm trên giường dưỡng thương cho tốt, giơ loạn gì thế kia." Ban Họa

trừng Dung Hà, nhưng mà Dung Hà vẫn dịu dàng nhìn nàng như cũ.

Môi nàng khẽ giật, cuối vỗ trên tay y:"Được rồi, ngoan, mau thu tay."

Dung Hà cười khẽ một tiếng, ngoan ngoãn thu tay về.

"Bá gia, chúng ta muốn trừ độc miệng vết thương cho người, người

chịu đựng chút."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.