CON GÁI LÀ THẾ ĐÓ (TA CHÍNH LÀ MỘT CÔ NƯƠNG NHƯ THẾ) - Trang 88

Tạ Uyển Dụ hành lễ với phụ thân Trung Bình Bá một cái, cưỡi ngựa

chạy đến trước mặt Thạch Phi Tiên, nhìn nàng ta cười nói: “Ta còn đang lo
lắng hôm nay ngươi không đến đấy.”

Thạch Phi Tiên nhìn Dung Hà, Dung Hà đang cùng bệ hạ nói gì đó,

cũng không để ý nàng ta đã đến. Nàng ta có chút mất mát, quay đầu đối nói
với Tạ Uyển Dụ: “ Nhị Hoàng Tử thật tuấn tú.”

“Ngươi lại vậy!” Mặt Tạ Uyển Dụ đỏ bừng: “Cứ trêu ghẹo ta, sẽ

không thèm để ý ngươi.”

“Tốt tốt tốt, không lộn xộn.” Khóe mắt Thạch Phi Tiên vẫn để ý đến

Dung Hà, thế nhưng Dung Hà trừ nói chuyện với bệ hạ, thì cũng sẽ nói
cùng những đại thần khác, từ đầu tới đuôi đều không nhìn về phía bên này
chút nào.

“Cộc cộc cộc.”

Một trận vó ngựa từ phía sau truyền đến, Thạch Phi Tiên quay đầu

nhìn lại, chỉ thấy con ngựa trắng hơn tuyết chở theo thiếu nữ áo đỏ chạy
như bay đến, mặc dù nữ nhân này cách nàng ta một đoạn, nhưng trực giác
Thạch Phi Tiên nói cho nàng ta biết, nữ nhân này nhất định có thể hấp dẫn
chú ý của toàn trường.

Con ngựa chạy càng gần, Thạch Phi Tiên nhận ra người đến là ai.

Ban Họa, lại là nàng, quả nhiên là nàng.

Nàng ta nhìn thấy Ban Họa cài kim diệp quan tinh xảo đẹp đẽ, quỷ

thần xui khiến khiến Dung Hà quay đầu lại nhìn.

Cái nhìn này, lại làm cho lòng của nàng ta như bị kim đâm, đau từng

tý một.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.