CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 118

“Bọn em lại đánh thức chị dậy rồi,” Caroline nói, hơi thở của Phoebe

phả nhè nhẹ lên cổ cô. “Xin lỗi chị nhé.”

Doro nhún vai. “Em biết chị ngủ thế nào rồi đấy. Đằng nào thì chị

vẫn đang thức đọc sách mà.”

“Có gì thú vị không?” Caroline hỏi. Cô đưa cổ tay áo chùi lên cửa sổ;

ánh trăng rải xuống mảnh vườn phía dưới cách đây ba tầng lầu và chiếu
sáng chan hòa như nước chảy trên cỏ.

“Tạp chí khoa học ấy mà. Tẻ chết đi được, chị còn thấy thế nữa là.

Đọc để dỗ giấc thôi.”

Caroline mỉm cười. Doro có bằng tiến sĩ vật lý; chị làm việc tại

trường đại học, đúng phân khoa mà ông cụ thân sinh ra chị đã từng
nắm chức trưởng khoa. Leo March, một con người lỗi lạc và tiếng tăm
lừng lẫy, giờ đã ở tuổi tám mươi, tuy chân tay còn khỏe mạnh nhưng trí
nhớ và giác quan đã sút kém. Mười một tháng trước, Doro đã thuê
Caroline làm bầu bạn với ông cụ.

Một món quà, chính là công việc này: cô biết. Cô lái xe từ đường

hầm Fort Pitt lên chiếc cầu cao bắc ngang qua sông Monongahela,
những ngọn đồi xanh nhô cao bên dòng nước phẳng lặng, thành phố
Pittsburgh đột ngột hiện lên lung linh trước mắt cô, gần gũi và sống
động. Ngỡ ngàng trước sự rộng lớn và vẻ đẹp huy hoàng của nó, cô thở
gấp và nhấn ga chậm lại, chỉ sợ mình sẽ lạc tay lái.

Suốt một tháng ròng cô sống trong một khách sạn rẻ tiền nằm ở

ngoại ô thành phố, khoanh tròn các loại quảng cáo tìm người và nhìn
món tiền dành dụm của mình teo tóp dần. Khi cô tới dự cuộc phỏng
vấn này, lòng phấn khích đã chuyển thành vẻ hoảng loạn đến đờ dại.
Cô bấm chuông và đứng trên hiên nhà, chờ đợi. Những đóa thủy tiên
vàng rực rỡ rung rinh trên thảm cỏ xuân xanh tốt; ở căn nhà kế bên,
một người phụ nữ khoác áo choàng thêu mặc ở nhà đang mải quét

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.