CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 12

vỡ bầu không khí yên tĩnh bằng những dấu chân của chúng, những
tiếng la hét và niềm vui sướng. Anh còn nhớ những ngày như vậy của
thời thơ ấu sống trên núi cao, những giây phút được giải thoát hiếm
hoi khi anh vào rừng, tiếng thở được khuếch đại lên còn giọng nói
không hiểu sao bị bóp nghẹt bởi khối tuyết nặng kéo những cành cây
trĩu xuống, chất đống trên các lối đi. Cả thế giới, chỉ trong vài giờ ngắn
ngủi, biến đổi hẳn.

Anh đứng đó rất lâu, cho tới khi nghe tiếng nàng cử động khe khẽ.

Anh đi sang thì thấy nàng đang ngồi trên cạnh giường, đầu gục xuống,
tay bấu chặt lấy nệm.

“Chắc là em trở dạ rồi,” nàng nói, mắt ngước lên. Mái tóc nàng

buông xõa, một món tóc vương trên môi. Anh gài tóc gọn lại sau vành
tai nàng. Nàng lắc đầu khi anh ngồi xuống bên. “Em không biết nữa.
Em thấy lạ lắm. Cái cảm giác co thắt này, nó cứ đến rồi lại đi.”

Anh đỡ nàng nằm nghiêng xuống giường rồi sau đó cũng nằm

xuống, xoa bóp lưng cho nàng. “Có thể chỉ là co thắt giả thôi,” anh trấn
an nàng. “Dù sao cũng còn tới ba tuần nữa cơ mà, vả lại con đầu lòng
thì thường ra muộn.”

Điều này là thật, anh biết, anh tin vào chuyện đó khi nói ra, và thực

ra, anh chắc chắn đến nỗi chỉ một lát sau đã chìm vào giấc ngủ. Anh
tỉnh dậy thì thấy nàng đứng ở đầu giường, lắc mạnh vai anh. Tấm áo
choàng của nàng, mái tóc nàng, trông gần như trắng xóa trong ánh
tuyết kỳ dị đang tràn ngập cả căn phòng.

“Em đã tính giờ cơn đau rồi. Cách năm phút một. Nó mạnh lắm, em

sợ.”

Lúc ấy anh cảm thấy ruột cồn lên; cả niềm hứng khởi và nỗi sợ hãi

tràn qua anh như bọt nước bị xô đẩy bởi một cơn sóng trào. Nhưng anh
đã được rèn luyện để giữ bình tĩnh trong những ca cấp cứu, để kiểm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.