CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 125

chìm vào giấc ngủ mê man. Cô bỗng mơ thấy khu sảnh đợi nơi phòng
khám với mấy cái cây ủ rũ, những chiếc lá lay động bởi hơi nóng, và rồi
bừng tỉnh, khắc khoải lo lắng không biết mình đang ở đâu.

Đây, cô tự nhủ, tay sờ lên mấy tấm chăn mát lạnh.

Mình đang ở đây.

***

Buổi sáng khi Caroline thức dậy, căn phòng tràn ngập ánh sáng và

tiếng kèn trumpet. Nằm trong nôi, Phoebe đang huơ huơ tay như thể
nốt nhạc là những sinh vật nhỏ bé có cánh, giống như bướm hay đom
đóm, mà con bé có thể bắt lấy. Caroline sửa soạn áo xống cho cả hai
rồi bế nó xuống tầng dưới, cô dừng lại ở tầng hai, nơi Leo March đang
thu mình trong văn phòng sơn vàng ngập nắng của ông, sách vương vãi
khắp đi văng, ông nằm trên đó, tay đan sau đầu, mắt nhìn trân trân lên
tràn nhà. Caroline đứng bên ngưỡng cửa nhìn ông – cô không được
phép bước vào căn phòng này trừ phi được mời – nhưng ông không
nhận ra sự có mặt của cô. Một người đàn ông già nua, cái đầu đã hói
chỉ còn lại một nhúm tóc bạc lơ thơ, vẫn mặc nguyên bộ quần áo từ
hôm trước, say sưa lắng nghe tiếng nhạc ầm ĩ tuôn ra từ dàn loa, làm
rung chuyển cả căn nhà.

“Bác có muốn ăn sáng không ạ?” cô gào to.

Ông phẩy tay, ý rằng mình sẽ tự lo lấy. Vậy thì tốt thôi.

Caroline đảo qua bếp pha cà phê. Ngay cả ở dưới này cô vẫn nghe

thấy tiếng kèn trumpet văng vẳng. Cô đặt Phoebe lên chiếc ghế ăn, cho
nó uống nước xốt táo, ăn trứng cùng pho mát mềm. Ba lần cô đặt chiếc
thìa vào tay con bé là ba lần thìa rơi xuống chiếc khay kim loại.

“Không sao,” Caroline nói to, nhưng trái tim cô se lại. Tiếng Doro lại

văng vẳng:

Con bé sẽ ra sao? Ra sao đây? Mười một tháng tuổi, lẽ ra

con bé phải cầm nắm được những vật nhỏ rồi chứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.