CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 137

thể nói để cô biết luôn, tuần sau bà ta nghỉ việc rồi.” Anh ta giơ ngón
tay cái và ngón tay trỏ lên, gí sát vào nhau. “Chỉ trong một tích tắc nữa
thôi là tôi sẽ mãi mãi không được gặp lại cô nữa.”

Caroline gật đầu, cô nhớ lại người phụ nữ đứng sau quầy tiếp tân,

bà có mái tóc bạc trắng búi gọn ghẽ, đôi hoa tai ngọc trai sáng lung
linh. Cái nhà nghỉ ấy đã hiện diện trong gia đình bà suốt năm chục
năm trời. Lò sưởi kêu tí tách cả đêm, còn những bức tường thì quanh
năm ẩm ướt, khiến giấy dán tường bong tróc hết cả. Cô không bao giờ
biết được, ai sẽ bước qua ngưỡng cửa này, người phụ nữ nói, đoạn đẩy
chiếc chìa khóa lên mặt quầy.

Al hất hàm về phía thùng xe màu xanh lơ của chiếc Fairlane.

“Ngay lúc nhìn thấy nó, tôi biết mình đã tìm thấy cô,” anh ta nói.

“Con cô sao rồi?”

Cô nhớ lại bãi đỗ xe vắng tanh, ánh sáng xoáy tròn theo những

bông tuyết và dần lụi tàn, nhớ cái cách tay anh đặt lên vầng trán bé
nhỏ của Phoebe, thật dịu dàng làm sao.

“Anh có muốn vào nhà không?” Cô bỗng nghe thấy chính mình nói.

“Vừa đúng lúc tôi định đánh thức con bé dậy. Tôi sẽ pha cho anh một
tách trà.”

Caroline dẫn anh ta đi trên dải vỉa hè hẹp và bước lên những bậc

cầu thang dẫn tới hiên sau. Cô để anh ta ngồi trong phòng khách rồi
trèo lên gác, đầu óc quay cuồng choáng váng, như thể cô đột nhiên
nhận thấy mặt đất dưới chân mình quay tròn giữa không trung, khiến
cả thế giới quanh cô đảo lộn bất chấp mọi nỗ lực giữ nó đứng yên. Cô
thay đồ cho Phoebe và vã nước lên mặt mình, cố gắng trấn tĩnh lại.

Al ngồi bên chiếc bàn trong phòng ăn, mắt nhìn ra cửa sổ. Khi cô

bước xuống cầu thang, anh ta quay lại, khuôn mặt nở bừng một nụ cười

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.