Tháng Năm Năm 1965
NORAH ĐI TRƯỚC ANH, DI CHUYỂN TỰA NHƯ MỘT VỆT ÁNH
sáng, sắc trắng và xanh thoáng ẩn thoáng hiện giữa đám cây: vừa mới
hiện ra, lát sau đã mất hút. David bước theo sau, thỉnh thoảng lại cúi
xuống nhặt đá. Những hốc tinh sù sì, hóa thạch nổi trong từng phiến
đá. Rồi cả trong một viên hình đầu mũi tên nữa. Anh cầm từng viên
trong tay một lúc, thích thú với sức nặng và hình thù của chúng, với
cảm giác mát lạnh đọng trên lòng bàn tay, sau đó mới nhét hết vào túi.
Hồi anh còn bé, những chiếc kệ trong phòng anh lúc nào cũng bừa bộn
đá, và tới tận bây giờ anh vẫn không cưỡng lại được những bí mật và
khả năng của chúng, mặc dù cúi mình xuống giữa lúc Paul nằm trong
túi địu tì sát vào ngực cùng chiếc máy ảnh cọ bên hông thật là bất tiện.
Phía xa, Norah đã dừng lại để vẫy anh, rồi dường như lại biến mất
sau bức tường đá màu xám nhẵn nhụi. Có vài người khác, đầu đội mũ
lưỡi trai màu xanh đồng bộ, bất thần ùa ra từ chính bức tường xám đó,
người nọ nối sau người kia. David tiến lại gần hơn, anh nhận ra có một
dải bậc thang dẫn lên chiếc cầu đá tự nhiên nằm khuất sau tầm mắt.
Cậu đi cẩn thận đấy, một người phụ nữ đang đi xuống nhắc. Trên kia
dốc không tưởng được đâu. Trơn nữa chứ. Rồi thở hổn hển không ra
hơi, bà dừng lại và đưa tay áp lên tim.
Thấy mặt bà ta tái nhợt, hơi thở đứt quãng, David cũng dừng lại.
“Kìa chị? Tôi là bác sĩ đây. Chị có sao không?”
“Đánh trống ngực thôi mà,” bà ta phẩy tay. “Tôi bị như thế từ lâu
rồi.”
Anh đặt tay lên cổ tay mũm mĩm của bà ta để nghe mạch, mạch đập
nhanh nhưng đều, rồi chậm lại dần theo từng nhịp đếm của anh.
Đánh