CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 142

chuyện với bạn bè trên điện thoại, hay nhấc bổng Paul khỏi xe cũi đẩy
bằng đôi tay duyên dáng, mảnh mai của mình.

David ngắm nhìn nàng, và tự nhủ rằng nàng đang rất hạnh phúc.

Giờ những chú vịt vui vẻ đang nảy lên nảy xuống theo từng bước

chân, rồi sáng bừng lên khi David nhô đầu khỏi lối cầu thang hẹp và
bước lên cây cầu đá tự nhiên bắc ngang qua hẻm núi. Norah bận một
chiếc quần soóc vải bông chéo và áo không tay, nàng đứng giữa cầu,
mũi đôi giày thể thao trắng nhô ra sát bờ đá. Từ từ, với sự khéo léo của
một vũ công, Norah dang rộng hai tay và uốn cong lưng, mắt nhắm lại,
như thể nàng đang hiến mình cho bầu trời.

“Norah!” anh kêu thất thanh. “Nguy hiểm lắm!”

Paul áp bàn tay bé xíu lên ngực David. A, thằng bé kêu lên ngay khi

nghe David nói

nguy hiểm, từ này được nó áp dụng cho ổ cắm điện,

cầu thang, lò sưởi, ghế, và lần này là cho cái khoảng không hun hút
ngay dưới chân mẹ nó.

“Đẹp quá!” Norah hét lên, rồi thả tay xuống. Nàng xoay người lại,

khiến sỏi đá dưới chân trượt đi và văng ra khỏi gờ đá. “Anh lại đây mà
xem!”

Anh thận trọng bước lên cầu và đến đứng bên nàng nơi gờ đá.

Những hình thù nhỏ xíu di chuyển chậm chạp trên lối đi ở tít xa phía
dưới, nơi một con sông cổ đã từng chảy qua. Lúc này những ngọn đồi
đã thay da đổi thịt, tràn ngập nhựa sống mùa xuân, hàng trăm mảng
màu lục khác nhau nổi bật trên nền trời xanh trong vắt. Anh hít vào
một hơi thật dài, cố chống lại cảm giác chóng mặt, sợ hãi đến mức
không dám liếc nhìn Norah. Anh đã muốn giải thoát cho nàng, muốn
bảo vệ nàng khỏi mất mát và đớn đau; anh đã không hiểu được rằng
nỗi mất mát sẽ bám theo nàng dai dẳng đến mãi mãi và nhào nặn cuộc
đời nàng như một dòng nước. Chính bản thân anh cũng không lường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.