trước được nỗi đau mà mình phải gánh chịu, nỗi đau đớn xoắn bện
cùng những mối chỉ thảm đạm đã dệt nên quá khứ của anh. Khi anh
mường tượng ra hình ảnh đứa con gái anh đã từ bỏ, anh nhìn thấy
khuôn mặt em gái mình, mái tóc bợt bạt cùng nụ cười nghiêm nghị của
em.
“Để anh chụp một tấm nhé,” anh nói, chầm chậm lùi về phía sau
một bước, rồi lại một bước nữa. “Em ra đứng ở giữa cầu đi. Chỗ đấy
ánh sáng đẹp hơn.”
“Đợi em chút nhé,” nàng đáp lại, tay chống lên hông. “Cảnh đẹp quá
đi mất.”
“Norah,” anh nhắc. “Em đang làm anh lo đấy.”
“Ôi, David,” nàng nói, mặt hất lên nhưng vẫn không quay lại nhìn
anh. “Sao lúc nào anh cũng lo lắng quá thế? Em không sao đâu mà.”
Anh không trả lời, cảm nhận rõ hai lá phổi của mình đang run lên,
thấy nhịp thở sâu bên trong mình nhộn nhạo. Anh cũng có cảm giác
như thế khi mở lá thư của Caroline, đề tên địa chỉ phòng khám cũ của
anh bằng nét chữ gầy guộc của cô, bị che khuất phân nửa bởi một con
tem chuyển tiếp. Trên thư đóng dấu bưu điện của Toledo, Ohio. Cô còn
gửi kèm ba bức hình chụp Phoebe, một đứa trẻ sơ sinh mặc chiếc váy
hồng. Địa chỉ gửi trả thư là một hòm thư bưu điện, không phải ở
Toledo mà là Cleveland. Cleveland, nơi anh chưa từng đặt chân đến, có
vẻ chính là nơi Caroline đang sống cùng con gái anh.
“Mình đi khỏi đây đi em,” cuối cùng anh lại lên tiếng. “Để anh chụp
cho em một tấm nhé.”
Nàng gật đầu, nhưng khi anh bước tới chỗ an toàn ở chính giữa cây
cầu rồi quay lưng lại, Norah vẫn còn đứng sát mép cầu, mặt hướng về
phía anh, hai cánh tay khoanh lại, miệng mỉm cười.