CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 147

hoa ở khắp nơi. Bên bờ con suối chảy qua nhà anh còn có đám củ cải
Ấn Độ mọc nữa.”

“Tiếc là em chưa bao giờ được gặp bố mẹ anh. Chắc hai người tự

hào về anh lắm.”

“Anh không biết nữa. Chắc vậy. Bố mẹ mừng vì thấy cuộc sống của

anh có vẻ dễ dàng hơn.”

“Mừng chứ,” nàng chầm chậm gật đầu, rồi mở mắt ra liếc nhìn Paul,

thằng bé ngủ trông mới bình yên làm sao, những đốm nắng rớt nhẹ
trên khuôn mặt nó. “Nhưng chắc cũng buồn nữa chứ? Tới lúc Paul lớn
và chuyển tới nơi khác sống, có lẽ em sẽ cảm thấy thế.”

“Ừ,” anh gật đầu. “Đúng thế. Bố mẹ vừa tự hào lại vừa luyến tiếc

nữa. Hai người không thích thành phố. Họ chỉ tới thăm anh có đúng
một lần hồi anh ở Pittsburgh.” Anh vẫn còn nhớ cảnh bố mẹ anh ngồi
ngượng nghịu trong căn phòng đơn của ký túc xá, mẹ anh giật thót
người mỗi khi tiếng còi tàu rít lên. Hồi đó June vừa mới mất, và khi họ
cùng ngồi nhấm nháp cà phê loãng bên chiếc bàn học ọp ẹp của anh,
anh nhớ mình đã chua xót nghĩ rằng bố mẹ mình không còn biết phải
làm gì nữa khi không còn June trên đời để lo lắng săn sóc. Em đã là
trung tâm trong cuộc sống của hai người suốt một thời gian rất dài. “Bố
mẹ chỉ ở lại với anh có một đêm. Sau khi bố mất, mẹ anh đến sống với
em gái bà ở Michigan. Bà không dám đi máy bay, mà cũng chưa bao giờ
học lái xe. Sau lần đó, anh chỉ còn gặp bà có đúng một lần.”

“Thế thì buồn quá anh ạ,” Norah nói, vừa đưa tay phủi vết bẩn bám

trên bắp chân.

“Ừ,” David nói. “Buồn lắm.” Anh nghĩ tới June, nghĩ tới mái tóc của

em vàng rực lên dưới ánh nắng hè, mùi hương tỏa ra từ làn da em –
mùi xà phòng, hơi ấm và cả hơi kim loại, như một đồng xu – tràn ngập
trong gió mỗi khi hai anh em ngồi xổm cạnh nhau, cùng cầm gậy đào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.