CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 148

đất. Anh đã yêu em rất rất nhiều, cả tiếng cười trong trẻo của em. Và
anh ghét phải về nhà để rồi nhìn thấy em nằm đờ ra trên chiếc đi văng
kê ngoài hiên nhà những ngày nắng, khuôn mặt mẹ anh đầy âu lo khi
bà ngồi sát bên cái thân hình loẻo khoẻo của đứa con gái, khe khẽ hát
trong khi tẽ ngô hay bóc vỏ đỗ.

David nhìn Paul, thằng bé nằm ngủ ngon lành trên tấm khăn trải,

đầu ngoẹo sang một bên, những món tóc dài hơi xoăn rủ xuống cái cổ
ẩm ướt. Ít nhất thì con trai anh cũng tránh được nỗi đau ấy. Paul sẽ
không lớn lên mà phải chịu đựng nỗi đau mất đi đứa em gái của mình,
như David đã phải chịu. Nó sẽ không bị buộc phải tự lo cho chính mình
chỉ vì em gái nó không thể làm được điều đó.

Ý nghĩ đó, và tác động của nỗi chua xót kia, khiến David nghẹt thở.

Anh rất muốn tin rằng mình đã đúng khi giao con gái cho Caroline Gill.
Hoặc ít nhất anh cũng đã viện được những lý do đúng đắn. Nhưng hình
như không phải thế. Hình như không phải Paul là người được anh bảo
vệ trong cái đêm bão tuyết quay cuồng đấy, mà chỉ là một phiên bản
thất lạc của chính bản thân anh mà thôi.

“Sao anh nhìn mông lung vậy,” Norah quan sát anh.

Anh xích lại gần nàng hơn, rồi cùng tựa lưng xuống phiến đá.

“Bố mẹ anh đã ấp ủ nhiều mơ ước về anh,” anh nói. “Nhưng những

mơ ước đó lại không giống với mơ ước của chính anh.”

“Nghe giống như em và mẹ em ấy,” Norah nói, rồi vòng tay quanh

đầu gối. “Mẹ nói tháng sau sẽ tới thăm chúng ta. Em nói với anh chưa
nhỉ? Bà được bay miễn phí.”

“Thế chẳng phải tốt hay sao? Paul sẽ làm cho bà bận bịu luôn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.