trong rừng, vai vác chạc cây, túi vải cùng một chiếc hộp kim loại đeo
lủng lẳng trên tay David.
Đối với David, trong những ngày như thế, thời gian như ngừng lại,
mặt trời tỏa sáng vĩnh hằng trên cao và từng đám lá khô chuyển mình
dưới chân anh. Thế giới thu lại chỉ còn mình anh, bố anh cùng lũ rắn,
rồi lại trải rộng ra, bầu trời cao và rộng thêm mãi, xanh thăm thẳm hơn
sau mỗi bước đi, và vạn vật bỗng chậm hẳn lại đúng giây phút anh
nhận thấy có vật gì đó chuyển động giữa những màu sắc của đám đất
bẩn và lá khô, đó là những mảng màu hình thoi mà mắt người chỉ nhìn
thấy được khi con rắn bắt đầu chuyển mình. Bố đã dạy anh cách đứng
bất động, quan sát cặp mắt vàng khè, cái lưỡi liên tục thè ra rồi thụt
vào. Sau mỗi lần lột xác, cái đuôi chuông lại dài thêm ra một chút, vì
vậy căn cứ vào tiếng đuôi rung giữa khu rừng im ắng người ta có thể
đoán được tuổi của con rắn, kích thước của nó và số tiền nó có thể
mang lại. Với những con lớn nhất, vẫn được các sở thú và các nhà khoa
học, đôi khi là dân buôn rắn thèm muốn, họ có thể kiếm được năm đô
mỗi con.
Ánh nắng xuyên qua những tán cây hắt lên nền đất rừng những đốm
sáng, gió thổi vi vu. Rồi bỗng có tiếng đuôi rắn rung lên, cái đầu rắn ló
ra, và cánh tay của bố anh, mạnh mẽ và vững chãi, phóng cành chạc
xuống kìm chặt cổ con rắn. Những cái nanh nhô dài ra, sục thẳng vào
lớp đất ẩm, tiếng đuôi con rắn rung lên càng thêm điên dại và cuồng
giận. Bằng hai ngón tay cực khỏe, bố anh kẹp chặt hai bên mép con rắn
đang ngoác ra hết cỡ và nhấc con vật lên: nó lạnh, khô, thân mình oằn
oại như một ngọn roi da. Ông thả con rắn vào chiếc túi vải và thít chặt
miệng túi, cái túi đã trở thành một vật thể sống, ngọ nguậy trên mặt
đất. Bố anh quẳng nó vào chiếc hộp kim loại và sập nắp lại. Không nói
với nhau câu nào, hai bố con lại đi tiếp, trong đầu nhẩm tính món tiền
kiếm được từ lũ rắn. Vào mùa hè và cuối thu, có những tuần hai người
kiếm được tới hai lăm đô bằng cách này. Tiền này được dùng để mua