CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 158

“Anh tưởng đấy là rắn,” anh nói, đoạn ra dấu về phía cành cây, lắc

lắc đầu lần nữa để cố rũ sạch hình ảnh quá khứ. “Rắn đuôi chuông.
Chắc tại anh nằm mơ. Anh cứ nghĩ em đang kêu cứu.”

Trông nàng có vẻ hoang mang. Anh lại lắc đầu để xua tan giấc mơ.

Thốt nhiên anh thấy mình ngớ ngẩn khủng khiếp. Cành cây chỉ là cành
cây thôi, còn sao nữa. Một ngày dường như bình thường đến lố bịch.
Chim chóc hót ríu rít, và lá trên cây lại khẽ xào xạc.

“Sao anh lại mơ thấy rắn?” nàng hỏi.

“Anh từng phải bắt rắn,” anh đáp. “Để bán lấy tiền.”

“Bán lấy tiền?” nàng lặp lại, vẻ khó hiểu. “Tiền để làm gì?”

Khoảng cách giữa hai người lại rộng ra, cái vực thẳm của quá khứ

mà anh không thể nào vượt qua. Tiền mua thức ăn, tiền cho những
chuyến đi lên thị trấn. Nàng đến từ một thế giới khác; làm sao nàng
hiểu được.

“Chúng giúp anh có tiền đi học, những con rắn ấy,” anh đáp.

Nàng gật đầu, dường như còn muốn hỏi thêm điều gì, nhưng lại

thôi.

“Mình về đi anh,” nàng nói, tay xoa xoa vai. “Đi đón Paul rồi về nhà

thôi.”

Họ đi qua cánh đồng, trở lại bãi cỏ và gói ghém các thứ. Norah bế

Paul; còn anh xách chiếc giỏ đựng đồ dã ngoại.

***

Họ bước đi, David chợt nhớ tới lúc bố anh đứng giữa phòng khám

của ông bác sĩ, những tờ giấy bạc xanh rơi như lá bay xuống mặt quầy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.