CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 161

***

Khi họ về tới nơi đỗ xe, Norah dừng lại để ngó xuống bờ vai đã ửng

hồng vì nắng. Nàng đang đeo kính mát, nên lúc nàng ngước lên nhìn
anh, anh không nhận biết được thái độ của nàng khi ấy ra sao.

“Anh không phải cố tỏ ra mình là người hùng như thế đâu,” nàng

nói. Những từ nàng nói ra thẳng đuột và rành rọt, anh có thể nói ngay
là nàng đã suy nghĩ kỹ, có lẽ là tự nhẩm trước trên suốt quãng đường
về.

“Anh không cố tỏ ra anh hùng.”

“Không à?” Nàng quay mặt đi. “Em nghĩ là có đấy,” nàng nói. “Cũng

là lỗi tại em. Trong suốt thời gian dài em đã mong có người giải thoát
cho mình, em nhận ra thế. Nhưng giờ thì không cần nữa. Anh không
cần phải bảo vệ em mọi lúc mọi nơi nữa. Em ghét lắm.”

Rồi nàng ngồi vào xe và quay mặt đi. Dưới những vệt nắng lấp lóa,

bàn tay Paul giơ lên với tóc nàng, và David bỗng cảm thấy nỗi sợ hãi
đến chếnh choáng dâng lên, anh không biết là vì đâu; anh biết, nhưng
không thể khống chế được nó. Và cả giận dữ: đột nhiên anh thấy cơn
giận bùng lên. Giận chính mình, giận cả Caroline, cô đã không làm
theo những gì anh yêu cầu, cô đã khiến tình hình vốn đã bi đát trở nên
tồi tệ hơn. Norah ngồi phịch xuống ghế trước và đóng sầm cửa lại. Anh
thọc tay vào túi để lấy chìa khóa nhưng thay vì thế, anh lại lôi ra khối
hốc tinh cuối cùng còn sót lại, một cục đá xám trơn nhẵn, hình cầu.
Anh nắm chặt cục đá đang ấm dần lên trong lòng bàn tay, nghĩ đến tất
cả những bí mật mà thế giới đang chứa trong nó: những tầng đá, ẩn
sâu dưới lớp đất thịt và cỏ dại; những cục đá vô tri ấy, và trái tim lấp
lánh ẩn giấu bên trong nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.