CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 167

dẹt bằng bạc vứt trong túi xách. Nàng có thể phóng ra sông Ohio trong
chưa đầy hai tiếng. Tới Louisville, Maysville hoặc như một bữa, lên tận
Cincinnati. Nàng thường đậu xe bên sườn dốc của sông rồi ra khỏi xe,
ngắm nghía dòng nước cuồn cuộn chảy không ngừng phía xa.

Tiếng chuông reo vang và bọn trẻ bắt đầu ùa vào lớp. Norah ngóng

tìm mái tóc sẫm của Paul, nàng dõi theo con cho tới khi thằng bé mất
hút. “Tôi rất muốn hai đứa con chúng mình hát cùng nhau,” Kay nói,
đoạn hôn gió với Elizabeth. “Paul có một chất giọng thật tuyệt vời.
Đúng là tài năng thiên bẩm.”

“Thằng bé yêu âm nhạc lắm,” Norah đáp. “Từ xưa đã vậy rồi.”

Quả đúng như vậy. Có một lần, khi mới được ba tháng tuổi, trong

lúc nàng chuyện gẫu với bạn bè, đột nhiên thằng bé cất tiếng bập bẹ,
một chuỗi âm thanh tràn ngập khắp căn phòng như những đóa hoa bất
thần đổ xuống từ một cột sáng, khiến tất cả mọi người đều im bặt.

“Thật ra, còn có chuyện khác tôi muốn nhờ chị, Norah à. Buổi lễ gây

quỹ tôi tính tổ chức trong tháng sau đó. Chủ đề buổi lễ là Cinderella,
nên tôi đã gửi giấy mời để tập họp càng nhiều trẻ con đóng vai người
phục vụ càng tốt. Tôi đang nghĩ đến Paul.”

Trái với bản chất, Norah bỗng cảm thấy vô cùng hài lòng. Nàng đã

hết hy vọng nhận được những lời mời như vậy nhiều năm về trước, kể
từ sau đám cưới và vụ ly dị đầy tai tiếng của Bree.

“Người phục vụ à?” nàng lặp lại để tiếp nhận cái tin này.

“Phải, đó là phần hay nhất,” Kay thẽ thọt. “Mà không chỉ đóng vai

người phục vụ thôi đâu. Paul còn được hát riêng nữa. Một bản song ca.
Với Elizabeth.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.