CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 172

Bree gật đầu, đôi hoa tai bạc của cô lóe sáng lấp lánh. “Tuyệt quá,

phải không nào? Phải có đến năm ngàn người ở đây ấy chứ. Lúc đầu
bọn em chỉ dám mong có vài trăm người thôi. Do vụ Kent State đây
mà. Thế là hết.”

Hết cái gì cơ? Norah tự nhủ, quanh nàng, những chiếc lá cây rung

rinh. Ở đâu đó, cô Throckmorton đang gọi học sinh còn Pete Warren
ngồi ghi vé dưới những tấm áp phích du lịch rực rỡ. Lũ ong vo ve biếng
nhác trong bầu không gian ngập nắng bên ga ra nhà nàng. Thế giới có
thể đi đến hồi kết trong một ngày như thế này hay sao?

“Đấy là bạn trai của em à?” cô hỏi. “Anh chàng em kể với chị ấy?”

Bree gật đầu, khẽ mỉm cười ý nhị.

“Ôi chao, xem em kìa! Em đang yêu chứ gì.”

“Em nghĩ vậy,” Bree thì thào, mắt liếc về phía Mark. “Em nghĩ vậy.”

“Ừm, chị mong là anh ta đối xử tốt với em,” Norah nói, chợt giật

mình khi lại nghe thấy tiếng của mẹ, âm điệu y hệt. Nhưng Bree đang
quá hạnh phúc, cô chỉ cười.

“Anh ấy đối xử với em tốt lắm,” cô nói. “Chị này, cuối tuần này em

đưa anh ấy đến nhé? Đến bữa tiệc của chị ấy?”

“Được.” Norah đáp, nhưng thật lòng nàng chẳng dám chắc.

“Tuyệt. À, Norah, chị đã nhận được công việc chị thích chưa?”

Những chiếc lá đinh tán rung rinh quanh nàng như những trái tim

xanh mềm mại, phía ngoài kia đám đông đang gầm gừ và lắc lư.

“Chị chưa biết,” Norah đáp, nghĩ đến khu văn phòng rực rỡ, trang

nhã. Đột nhiên nàng cảm thấy những khao khát của mình thật quá tầm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.