CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 174

“Chị làm em điên mất, Norah ạ. Sao chị lại sợ thay đổi thế nhỉ? Sao

chị không là

chính mình và để mặc thế giới xoay vần đi?”

“Chị có,” nàng nói. “Chị đang là chính mình. Em không hiểu đâu!”

“Chị đang rúc đầu vào cát thì có. Em chỉ thấy mỗi thế.”

“Em chẳng thấy gì cả, ngoài mấy cậu trai chưa vợ.”

“Rồi rồi. Thế là đủ rồi.” Bree chỉ bước một bước là đã bị nuốt chửng

bởi đám đông: một chút sắc màu thấp thoáng, rồi vụt biến mất.

Norah đứng lặng một lúc dưới vòm cây đinh tán, người run lẩy bẩy

vì cơn giận ngùn ngụt. Nàng bị làm sao vậy? Sao nàng có thể ghen tị
với Kay Marshall, sau đó là với Bree, vì những lý do hoàn toàn trái
ngược đến thế?

Nàng rẽ đám đông quay trở lại xe. Sau cơn náo loạn và kích động

của đám người biểu tình, đường phố trở lại với vẻ tẻ nhạt, thiếu sắc
màu, và quy phạm một cách đáng ngại. Nàng đã mất quá nhiều thời
gian rồi, chỉ còn hai tiếng nữa nàng sẽ phải đi đón Paul. Không còn
thời gian cho dòng sông nữa. Về đến nhà, trong căn bếp đầy nắng,
Norah tự pha cho mình một ly gin với tonic. Chiếc ly cứng cáp và mát
lạnh trong tay nàng, những cục đá kêu lanh canh lóe lên ánh sáng dễ
chịu. Đi qua phòng khách nàng dừng lại một lúc trước tấm ảnh chụp
nàng đứng trên cây cầu đá tự nhiên. Khi nhớ lại ngày hôm ấy – cuộc đi
bộ và buổi picnic của họ – nàng chưa bao giờ nghĩ tới giây phút này.
Thay vào đó, nàng nhớ cả thế giới đã trải rộng dưới chân mình, nắng và
gió ve vuốt làn da nàng.

Để anh chụp cho em một kiểu nhé, David nói,

giọng nài nỉ, nàng quay ra thì thấy anh đã khom gối, chăm chú lấy nét
để lưu giữ một khoảnh khắc không bao giờ thực sự tồn tại. Nàng đã
đoán đúng về chiếc máy ảnh, và tự thấy hối hận vì chuyện đó. David,
đam mê tới mức ám ảnh, đã xây hẳn một buồng tối để tráng phim trên
ga ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.