CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 176

con bé thật dễ chịu. Kay thật quá may mắn, vậy mà cô ta thậm chí còn
không nhận thức được điều đó.

Norah xỏ găng và bước ra dưới nắng. Nàng không có chút kinh

nghiệm nào với ong vò vẽ hay ong mật, trừ một lần nàng bị một con
đốt vào ngón chân hồi tám tuổi, vết châm chỉ đau nhức trong một tiếng
đồng hồ là tự khỏi. Khi Paul nhặt con ong đã chết từ sàn nhà lên và hét
lên đau đớn, nàng không cảm thấy sợ hãi chút nào. Nàng nghĩ chỉ cần
chườm đá lên chỗ sưng, rồi ôm thằng bé thật lâu trên xích đu trước
hiên nhà; thế là ổn. Nhưng những nốt phồng rộp và mẩn đỏ nổi lên từ
bàn tay nhanh chóng lan ra khắp người. Khuôn mặt thằng bé sưng húp
híp, thế là nàng vội gọi David, giọng hoảng hốt. Anh biết ngay chuyện
gì đang xảy ra, và phải tiêm cho thằng bé thuốc gì. Chỉ sau giây lát Paul
đã có thể thở dễ dàng hơn.

Không sao đâu, David nói. Quả có vậy thật,

nhưng nàng vẫn phát ốm lên vì sợ. Nếu hôm đấy David mà không có
nhà thì sẽ ra sao?

Nàng ngắm nghía những con ong trong vài phút, đầu chợt nghĩ tới

nhưng người biểu tình trên đồi, tới thế giới bất ổn, mờ ảo. Nàng đã làm
những gì mọi người trông đợi ở nàng, luôn là thế. Nàng đã vào đại học
và nhận một công việc bình thường; rồi kết hôn suôn sẻ. Vậy mà kể từ
khi các con ra đời – là Paul, tuột xuống cầu trượt với hai cánh tay vung
vẩy, và Phoebe, vẫn hiện diện theo cách nào đó thông qua chính sự
vắng mặt của mình, vẫn đến trong những giấc mơ, vẫn đứng ở góc
khuất nào đó trong từng giây từng phút – Norah không còn có thể nhìn
thế giới xung quanh bằng con mắt cũ nữa. Những mất mát khiến nàng
thấy mình bất lực, và nàng chống lại nó bằng cách lấp đầy mỗi ngày
nàng sống.

Giờ đây nàng chủ tâm nghiên cứu các dụng cụ. Nàng sẽ tự tay xử lý

đám côn trùng này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.