CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 199

cách gần đến thế anh cũng không nhìn thấy những thớ thịt của mình,
chỉ có thể cảm thấy mà thôi.

Anh rờ rẫm công tắc đèn; nó bật lên ngay khi anh chạm tới. Một tấm

bảng gắn trên tường rung lên rồi tràn ngập ánh sáng trắng khiến mọi
vật trông đều có màu nhợt nhạt. Trên nền sáng đó là những tấm phim
âm bản anh rửa tuần trước: một seri ảnh chụp tĩnh mạch người, được
chụp liên tục, với độ sáng giảm dần từng chút một, độ tương phản
cũng thay đổi rất tinh tế qua từng bức ảnh. Điều khiến David vô cùng
phấn khích là sự chuẩn xác mà anh đã đạt tới, và trông những bức ảnh
như không phải là hình chụp bộ phận trên cơ thể con người mà giống
như một vệt sét chạy thẳng xuống mặt đất, như những dòng sông trôi
lững lờ, như những đợt sóng trào nơi biển cả.

Tay anh run run. Anh cố ép mình hít mấy hơi thật sâu, rồi gỡ những

tấm phim âm bản xuống và kẹp bản chụp X-quang của Paul lên. Những
đốt xương nhỏ bé của con trai anh, cứng cáp nhưng cũng rất mỏng
mảnh, nổi bật hẳn lên với một sự sắc nét ma quái. David lần đầu ngón
tay theo những hình ảnh tràn ngập ánh sáng. Đẹp quá, xương cậu con
trai bé bỏng của anh, tuy mờ đục nhưng hiển hiện ngay đây như thể
được lấp đầy trong ánh sáng, những hình ảnh mờ ảo bồng bềnh trong
bóng tối phòng làm việc, vừa mạnh mẽ vừa mong manh tựa như hai
nhánh cây bện xoắn vào nhau.

Chấn thương khá rõ ràng: xương trụ chỗ khuỷu và xương quay gãy

rời. Những đốt xương này chạy song song với nhau; nhưng chỗ nguy
hiểm nhất cũng chính là ở đó, khi lành lại, hai xương này có thể bị dính
vào nhau.

Anh bật chiếc đèn trên đầu và quay lại hành lang, mông lung nghĩ

về thế giới tuyệt đẹp bên trong cơ thể người. Rất nhiều năm trước,
trong một cửa hiệu bán giày ở Morgantown, trong khi bố anh thử một
đôi ủng lao động và nhăn mặt trước mác giá thì David lại đứng trên cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.