CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 201

Bộ xương trong tủ, như mọi người vẫn nói, và khô như xương, và Tôi

cần bàn với anh một vấn đề rất xương xẩu. Nhưng thật ra xương là vật
thể sống; chúng tự sinh trưởng và hàn gắn; những phần bị gãy rời có
thể tự liền lại.

“Em đã dè chừng lũ ong kỹ đến thế cơ mà,” Norah vừa nói vừa giúp

anh đỡ Paul nằm lên bàn khám. “Mấy con ong vò vẽ ấy. Em đã dỡ cả tổ,
và giờ thì thế này đây.”

“Tai nạn thôi mà,” David nói.

“Em biết,” nàng đáp, gần như bật khóc. “Thì mới là vấn đề.”

David không đáp. Anh đã lấy đủ các dụng cụ cần thiết, giờ anh chỉ

tập trung vào bó bột. Đã từ lâu anh không động tay vào việc này –
thường anh chỉ nắn xương vào đúng chỗ và để y tá lo phần việc còn lại
– như thế thì dễ chịu hơn. Cánh tay Paul nhỏ và lớp bột bó ngoài dày
dần lên, trắng phớ như một cái vỏ sò bị tẩy màu, sáng lóa và hấp dẫn
chẳng khác nào một tờ giấy. Chỉ vài ngày nữa nó sẽ ngả sang màu xám
nhạt, rồi chi chít những hình vẽ vui nhộn của trẻ con.

“Ba tháng,” David nói. “Sau ba tháng con sẽ được tháo bột.”

“Thế thì hết cả mùa hè rồi còn gì,” Norah nói.

“Thế còn các giải đấu mini?” Paul hỏi. “Bơi nữa?”

“Không bóng chày,” David đáp. “Không cả bơi luôn. Bố rất tiếc.”

“Nhưng Jason với con đã lên kế hoạch tham gia giải Little League

rồi mà.”

“Bố rất tiếc,” David đáp, còn Paul thì khóc thút thít.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.