CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 200

máy chụp X-quang bàn chân, khiến những ngón chân bình thường biến
thành những hình hài ma quái, bí ẩn. Mê mẩn, cậu bé ngắm nghía
những đường sáng, vòng sáng mờ ảo phản ảnh chính ngón chân, gót
chân của cậu.

Dù sau nhiều năm trời anh mới nhận ra, nhưng đó thực sự là một

khoảnh khắc quyết định. Rằng có những thế giới khác, chưa được nhìn
thấy, chưa được biết tới, thậm chí nằm ngoài sức tưởng tượng, lại là
những điều anh sẽ khám phá. Trong mấy tuần tiếp đó, khi ngắm nai
chạy chim vỗ cánh, lá rung rinh và thỏ chạy vọt lên từ dưới bụi cây
David đều ngắm thật kỹ, cố gắng nhìn thấy cấu trúc xương bên trong
của chúng. Và June – ngồi trên bậc thềm, lặng lẽ lột vỏ đậu hay tẽ ngô,
hai bờ môi hé ra chăm chú – anh cũng ngắm cả cô bé nữa. Vì em vừa
giống anh lại vừa không giống anh, và điều gì phân biệt giữa hai anh
em vẫn còn là một bí ẩn lớn.

Em gái của anh, em yêu gió, em cười với nắng nhảy nhót trên khuôn

mặt mình và không sợ rắn. Em chết khi mới mười hai tuổi, và giờ đây
em đã là hư vô, chỉ còn trong ký ức yêu thương – đã không còn gì, ngoài
một nắm xương tàn.

Và con gái anh, sáu tuổi, đang bước đi ngoài kia, nhưng anh không

biết đến.

Khi anh quay lại, Norah đang ôm Paul trong lòng, mặc dù thằng bé

đã hết cái tuổi để được ôm ấp kiểu ấy, nó khó khăn ngả đầu trên vai
nàng. Cánh tay thằng bé run rẩy trong cơn co giật nhẹ do chấn thương.

“Có phải gãy xương không anh?” nàng hỏi ngay.

“Phải, anh sợ là thế,” David đáp. “Em ra xem đây này.”

Anh kẹp mấy bản chụp X-quang lên bàn đèn và chỉ vào những

đường tối của vết nứt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.