CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 211

ngồi đó với khoảng nửa tá bậc phụ huynh khác cũng tham gia vào ban
điều hành của Hội Bệnh nhân Down. Caroline thấy trong lòng trào
dâng một niềm thân thương. Ban đầu họ tập trung vào những cuộc gặp
gỡ đơn lẻ, những người cô và Sandra đã gặp trong cửa hiệu tạp hóa và
trên xe buýt; sau rồi chuyện cứ thế lan ra và mọi người bắt đầu kêu gọi
cả những người khác nữa. Luật sư của họ, Ron Stone, ngồi bên cạnh
Sandra, mái tóc vàng của cô được cột chặt đằng sau gáy, khuôn mặt
nghiêm nghị và xanh xao. Caroline ngồi vào chỗ còn trống bên cạnh cô
ta.

“Trông chị mệt mỏi quá,” cô khẽ thầm thì.

Sandra gật đầu. “Tim bị cúm. Mấy ngày rồi. Mẹ tôi phải đi từ

McKeesport lên để trông thằng bé.”

Caroline chưa kịp nói gì thì cánh cửa lại bật mở, và các thành viên

của bộ Giáo dục bước vào, vẻ thảnh thơi, họ cười đùa, bắt tay nhau.
Khi mọi người đã yên vị và cuộc họp xin được bắt đầu, Ron Stone đứng
dậy hắng giọng.

“Mọi trẻ em đều xứng đáng được đi học,” ông mở lời, từng từ ông

nói đều quá đỗi thân thuộc. Luận cứ ông đưa ra đều rõ ràng, đích đáng:
phát triển bền vững, những nhiệm vụ cần được hoàn thành. Tuy vậy,
Caroline vẫn thấy những khuôn mặt đối diện dửng dưng, lạnh lẽo. Cô
nghĩ đến Phoebe ngồi bên bàn tối qua, bút chì siết chặt trong tay, con
bé viết tên nó: chữ ngược, xiên xẹo khắp tờ giấy, nét run rẩy, nhưng vẫn
là viết. Các thành viên trong ủy ban lật tài liệu và hắng giọng. Khi Ron
Stone ngừng lời, một người còn khá trẻ có mái tóc sẫm dợn sóng cất
lời.

“Lòng nhiệt thành của ông thật đáng trân trọng, thưa ông Stone.

Mọi người trong ủy ban chúng tôi đều đánh giá cao những điều ông
vừa nói, cũng như đánh giá cao sự tận tâm và cống hiến của các bậc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.