CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 216

Caroline ngắm cô bé, cố gắng xua đi cảm giác căng thẳng và bực bội

từ lúc sáng. Tuy vẫn có lý do để hy vọng, nhưng sau chừng ấy năm
tranh đấu để thay đổi nhận thức của mọi người, Caroline còn rất nghi
ngại.

Phoebe chạy ào tới, đưa hai tay chụm lên tai Caroline mà thì thầm

một điều bí mật. Caroline không nghe rõ tiếng, chỉ cảm thấy một luồng
hơi hào hứng tới ngạt thở, rồi Phoebe lại chạy vụt ra dưới nắng, xoay
tròn trong chiếc váy hồng phớt xòe. Nắng rải ánh hổ phách trên mái tóc
sẫm của nó, và Caroline chợt nhớ tới Norah Henry dưới ánh đèn sáng
trưng nơi phòng khám. Trong khoảnh khắc cô chợt thấy nhói lên cảm
giác kiệt quệ và hoang mang.

Phoebe ngừng quay tròn, hai tay dang rộng để giữ thăng bằng. Rồi

con bé hét toáng lên và chạy một mạch qua bãi cỏ lên bậc thềm nơi Al
đang đứng, mắt nhìn xuống, một cái gói bọc giấy sặc sỡ cầm trên tay
dành cho Phoebe và một bó tử đinh hương mà Caroline biết là dành
cho mình.

Tim cô rộn lên. Anh đã cố chiếm được tình cảm của cô bằng lòng

kiên nhẫn bền bỉ, điềm đạm, anh đến, đúng giờ và đều đặn, tuần này
qua tuần khác, đem đến những bó hoa hoặc những món quà dễ thương
khác, niềm vui sướng hiển hiện trên mặt anh chân thực đến mức cô
không đành lòng khước từ anh. Mặc dù cô vẫn còn giữ khoảng cách với
anh, không dám tin vào tình yêu đến bất ngờ này, từ một người cô
không ngờ tới. Giờ đây cô đứng đó, tràn ngập vui sướng. Cô đã lo lắng
biết bao rằng anh sẽ không tới!

“Trời đẹp quá,” anh nói, đoạn ngồi xổm xuống ôm Phoebe, con bé

quàng tay quanh cổ anh chào đón. Trong cái gói là một chiếc vợt bươm
bướm mỏng nhẹ cán gỗ uốn, con bé nhận ngay lấy, rồi chạy ù ra chỗ
bụi tú cầu xanh thẫm. “Cuộc họp thế nào hở em?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.