CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 226

Norah che mắt, nhìn xuống dải bờ biển vàng rực. Ở khoảng cách

gần hơn, hình dáng người đang chạy nổi rõ thêm, và rốt cuộc nàng
nhận ra đó không phải là Paul. Người đàn ông đang chạy cao gầy, có lẽ
tầm ba nhăm hay bốn mươi tuổi. Anh ta mặc chiếc quần soóc sợi ni
lông màu xanh biển, viền sọc trắng và cởi trần. Đôi vai rám nắng hằn rõ
một vết bỏng trông có lẽ khá đau. Khi khoảng cách giữa anh ta và hai
người gần lại, anh ta chạy chậm dần rồi dừng hẳn lại, tay chống lên
hông, thở hổn hển.

“Máy ảnh đẹp quá,” anh ta nói. Và rồi, nhìn thẳng vào Norah, anh ta

thêm, “Góc chụp rất hay.” Đầu anh ta đã chớm hói; đôi mắt nâu sẫm,
nhìn chăm chú. Nàng quay đi, cảm thấy sức nóng từ đôi mắt ấy, trong
khi đó, David bắt đầu thao thao: sóng biển và đụn cát, cát và da thịt,
hai hình ảnh đối lập cùng lúc.

Nàng chăm chú nhìn khắp bãi biển. Kia rồi. Ở xa xa, gần như không

thấy rõ, là một bóng người khác đang chạy, con trai nàng. Nắng chiếu
chói chang. Trong phút chốc nàng cảm giác hơi choáng váng, những
đốm sáng chói lòa dường như lấp lóe dưới làn mi khi mắt nàng lướt
qua những ngọn sóng bạc. Howard: không biết anh ta là người ở đâu,
sao lại có cái tên như vậy nhỉ. Anh ta và David đang say sưa trao đổi về
độ mở ống kính và bộ lọc sáng.

“Vậy ra cô là nguồn cảm hứng cho công việc này phải không,” anh ta

nói, quay sang kéo Norah vào cuộc nói chuyện.

“Chắc vậy,” nàng đáp, rồi phủi những hạt cát khỏi cổ tay. “Làm thế

này hơi hại da,” nàng nói thêm, đột nhiên nhận ra bộ áo tắm mới khiến
nàng trông gần như trần trụi. Gió thổi qua, vờn mái tóc nàng.

“Không, cô có làn da đẹp lắm,” Howard nói. Đôi mắt David trố ra –

anh nhìn vợ như thể chưa bao giờ gặp nàng – và Norah cảm thấy vô
cùng đắc thắng.

Anh thấy chưa? Nàng ước mình có thể nói ra. Anh ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.