CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 235

mẹ của Paul, một cậu trai gần như đã trưởng thành. Tóc nàng thậm chí
còn điểm vài sợi bạc, dù nàng tin rằng không ai có thể nhìn ra trừ mình,
và chỉ khi nheo mắt thấy dưới ánh sáng chói trong phòng tắm. Tuy vậy,
điều đó là thật. Howard chỉ đến để nói chuyện nhiếp ảnh với David, và
chỉ vậy thôi.

Nàng ra ngoài, xách theo túi rác đi đổ. Mặt cát lành lạnh trải dưới

bàn chân trần, không khí ấm áp như làn da nàng. Norah bước ra tận
mép nước và đứng nhìn trân trân dải sao sáng trắng. Phía sau nàng
cánh cửa lưới mở ra rồi đung đưa sập lại. David cùng Howard bước ra,
đi qua bãi cát và bóng tối.

“Cảm ơn em đã dọn giúp anh,” David nói. Tay anh lướt nhanh qua

lưng nàng, nàng thấy căng thẳng, cố gắng không bỏ đi. “Anh xin lỗi đã
không giúp em. Chắc tại anh mải nói chuyện quá. Howard vừa nghĩ ra
vài ý hay lắm.”

“Thành thật mà nói, tôi bị cánh tay cô mê hoặc mất rồi,” Howard

nói, ý nhắc đến hàng trăm tấm ảnh David đã chụp. Anh ta nhặt một
mẩu gỗ dạt lên và phóng đi thật mạnh. Họ nghe thấy tiếng một tiếng
tõm, rồi những con sóng liếm lên mẩu gỗ, cuốn nó ra tít xa.

Sau lưng họ căn nhà trông như một chiếc đèn lồng, tỏa ra xung

quanh một vòng sáng rực rỡ, nhưng chỗ họ đứng chỉ có bóng tối, dày
đặc tới mức Norah hầu như không nhìn thấy mặt David, Howard, hay
chính bàn tay mình. Chỉ còn những cái bóng mờ ảo, những giọng nói
tách khỏi cơ thể vang lên trong đêm. Cuộc nói chuyện loanh quanh
một lúc rồi lại trở về với đề tài kỹ thuật và phương pháp, Norah muốn
hét lên. Nàng đưa một bàn chân trần ra sau chân kia, định quay gót bỏ
đi thì đột nhiên một bàn tay quét qua đùi nàng. Nàng dừng lại, sững
sờ. Chờ đợi. Trong giây lát mấy ngón tay Howard nhẹ nhàng lần ngược
lên theo đường may chiếc váy, rồi luồn gọn cả bàn tay vào túi váy nàng,
một luồng hơi ấm đột ngột áp lên da thịt nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.