CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 237

Vài phút sau anh ta ra về, gần như biến mất ngay tức khắc vào bóng

đêm.

“Anh thích anh chàng này,” David nói, khi hai người đã vào nhà. Căn

bếp bây giờ đã sạch tinh tươm, tất cả những dấu vết từ buổi chiều mơ
màng của nàng đã được giấu kỹ.

Norah đang đứng bên cửa sổ nhìn ra biển đêm, nghe tiếng sóng vỗ,

hai tay thọc sâu vào túi váy.

“Phải,” nàng đồng tình. “Em cũng vậy.”

***

Sáng sớm hôm sau, David và Paul dậy từ mờ sáng để lái xe ra bờ

biển bắt tàu cá. Norah nằm im trong bóng tối trong khi hai cha con sửa
soạn, tấm ga cotton sạch sẽ mềm mại áp vào da nàng, nàng lắng nghe
hai người vụng về va đụng trong phòng khách, cố không gây tiếng ồn.
Nhưng có tiếng bước chân, rồi tiếng động cơ xe gầm lên và nhạt dần
cho tới khi im ắng hẳn, chỉ còn tiếng sóng vỗ. Nàng vẫn nằm nguyên,
uể oải, cho đến khi một dải sáng bừng lên tại ranh giới giữa trời và
biển. Nàng tắm rửa, mặc quần áo rồi tự pha cho mình một tách cà phê.
Nàng ăn nửa quả bưởi, rửa bát đĩa và xếp gọn ghẽ, rồi ra khỏi nhà.
Nàng mặc quần soóc và áo sơ mi màu ngọc lam in hình những chú
hồng hạc. Đôi giày thể thao trắng bị buộc lại với nhau, lúc lắc trên tay.
Nàng vừa gội đầu nhưng gió biển đã hong khô tóc, thổi tung từng lọn
vờn quanh mặt nàng.

Căn nhà gỗ của Howard, cách đó chừng một dặm, gần như giống

hệt căn nhà nàng đang ở. Anh ta đang ngồi trên hiên nhà, cúi xuống
một chiếc hộp gỗ tối màu đã hoàn chỉnh. Anh ta mặc quần soóc trắng
và sơ mi ca rô màu cam. Bàn chân, cũng như nàng, đang để trần. Anh
ta đứng lên khi nàng tiến lại gần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.