CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 25

Khi vị bác sĩ hoàn tất công việc, anh tìm thấy cô y tá ngồi trên ghế

trong phòng đợi, vỗ về đứa bé gái trong vòng tay. Cô ngước lên nhìn
anh mà không nói một lời, và anh bỗng nhớ lại cái đêm cô ngắm nhìn
anh trong lúc anh đang ngủ.

“Có một nơi,” anh nói, ghi tên và địa chỉ lên mặt sau một tấm phong

bì. “Tôi muốn cô đưa con bé đến đó. Ý tôi là khi nào trời sáng. Tôi sẽ
viết giấy khai sinh cho nó, và gọi trước để báo cô sắp tới.”

“Nhưng còn vợ anh,” cô y tá nói, và từ một nơi xa xăm, anh nghe

thấy sự ngạc nhiên và bất bình trong giọng cô.

Anh nghĩ tới em gái mình, nhợt nhạt và gầy gò, miệng thở hổn hển,

còn mẹ anh thì ngoảnh mặt về phía cửa sổ cố giấu đi những giọt nước
mắt.

“Cô không thấy sao?” anh hỏi, giọng yếu ớt. “Đứa bé khốn khổ này

rất có thể bị dị tật tim nặng. Một dị tật chết người. Tôi chỉ đang cố giúp
tất cả chúng ta thoát khỏi một nỗi đau khủng khiếp mà thôi.”

Anh nói với giọng chắc chắn. Anh tin từng lời mình nói ra. Cô y tá

ngồi nhìn anh trân trân, nét mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, nhưng lại pha trộn
cả điều gì đó không thể đọc nổi, trong lúc anh đứng đó đợi cô đồng ý.
Với tâm trạng lúc ấy, anh nghĩ cô không thể nào nói ra câu gì khác.
Trong đêm hôm đó, và cả nhiều đêm sau này, anh không tưởng tượng
nổi mình đã làm mọi thứ rối tung lên đến mức nào. Thay vào đó, anh
chỉ sốt ruột trước sự ngập ngừng của cô và đột nhiên cảm thấy vô cùng
mệt mỏi, còn căn phòng khám, dù thân thuộc đến thế, bỗng trở nên xa
lạ quanh anh, như thể anh đang bước đi trong một giấc mơ. Cô y tá
nhìn anh chăm chăm bằng cặp mắt xanh khôn dò ấy. Anh nhìn lại cô,
không chớp, và cuối cùng cô cũng gật đầu, một cử động rất khẽ đến
mức gần như không thể nhận thấy được.

“Tuyết,” cô thì thào, mắt nhìn xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.