CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 26

***

Nhưng đến giữa buổi sáng, cơn bão đã dần tan, và tiếng máy xúc từ

xa vọng lại lạo xạo giữa thinh không. Đứng trên cầu thang, anh nhìn
theo bóng cô y tá gạt tuyết bám trên chiếc xe màu xanh lơ của cô và lái
xe hòa vào không gian trắng xóa êm ả. Đứa bé được giấu kín, nằm ngủ
trong một cái hộp lót chăn, đặt trên ghế bên cạnh cô. Vị bác sĩ nhìn cô
rẽ trái vào con phố và biến mất. Sau đó anh mới quay lại và ngồi xuống
bên gia đình mình.

Vợ anh vẫn ngủ, món tóc vàng óng ả của nàng xõa ra trên gối. Có

đôi lúc vị bác sĩ ngủ thiếp đi. Khi sực tỉnh, anh lại nhìn trân trân ra bãi
đỗ xe vắng tanh, ngắm nhìn dải khói bốc lên từ những ống khói trên
phố, chuẩn bị sẵn những lời anh sắp nói ra. Rằng đó không phải lỗi của
ai cả, rằng con gái của họ sẽ được mang tới những bàn tay đáng tin cậy,
tới những người giống như con bé, với tình yêu thương vô bờ bến. Rằng
đó là giải pháp tốt nhất cho tất cả bọn họ.

Đến quá nửa buổi sáng, khi tuyết đã ngừng rơi hẳn, con trai anh

khóc ré lên vì đói, và vợ anh bừng tỉnh.

“Con đâu rồi anh?” nàng hỏi, chống hai khuỷu tay để nhỏm dậy, gạt

tóc vương trên khuôn mặt. Anh đang bế con trai của họ, ấm áp và nhẹ
bẫng, rồi anh ngồi xuống bên vợ, đặt đứa bé vào vòng tay nàng.

“Chào em yêu,” anh nói. “Nhìn con trai xinh xắn của chúng mình

này. Em dũng cảm lắm.”

Nàng hôn lên trán đứa trẻ, cởi khuy áo và đỡ nó sát vào bầu vú. Con

trai anh ngay lập tức bám chặt lấy, và vợ anh ngước lên mỉm cười. Anh
nắm lấy bàn tay kia của vợ, nhớ lại nàng đã bấu lấy tay anh chặt tới
mức nào, in hằn cả những đốt xương ngón tay lên bắp thịt của anh.
Anh nhớ mình đã muốn bảo vệ nàng vô cùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.