CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 252

“Nó thật tài năng, David. Anh nghe thấy rồi đấy. Có khi đây là một

con đường mở ra cho nó thì sao?”

“Nhưng nó chỉ mới mười ba tuổi.”

“Phải, và nó yêu âm nhạc. Nó nói nó thấy phấn chấn nhất khi được

chơi ghi ta.”

“Nhưng – cuộc đời thật khó mà lường trước. Liệu nó có thể kiếm

sống được không?”

Khuôn mặt Norah nghiêm lại. Nàng lắc đầu. “Em không biết. Nhưng

người xưa thường nói gì nhỉ?

Cứ làm những gì bạn thích, tiền bạc sẽ tới

sau. Đừng đóng sập cánh cửa dẫn tới giấc mơ của nó anh ạ.”

“Anh sẽ không làm thế,” David nói. “Nhưng anh lo lắng. Anh muốn

cuộc đời của nó được đảm bảo. Và Juilliard là một nơi rất khó với, cho
dù nó giỏi đến đâu. Anh không muốn Paul bị tổn thương.”

Norah mở miệng định nói gì đó, nhưng thính phòng yên ắng trở lại

khi một cô gái trẻ trong bộ váy đỏ sậm bước ra cùng cây đàn violin, và
họ hướng ánh mắt lên sân khấu.

David xem cô gái trẻ và tất cả những người tiếp theo biểu diễn,

nhưng chỉ có âm nhạc của Paul là còn đọng lại trong anh. Khi buổi
trình diễn kết thúc, anh và Norah tìm lối ra hành lang, chốc chốc lại
phải dừng lại để bắt tay, để nghe những lời tán thưởng dành cho con
trai họ. Cuối cùng khi họ tìm tới được chỗ Paul, Norah chen qua đám
đông và ôm chầm lấy nó, còn Paul, ngượng nghịu thấy rõ, chỉ vỗ nhẹ
lên lưng mẹ. Mắt David chạm phải mắt nó, anh nở một nụ cười rạng rỡ,
và Paul, khiến anh ngạc nhiên, cười tươi đáp lại. Một khoảnh khắc bình
thường: một lần nữa David cho phép mình tin rằng mọi chuyện rồi sẽ
ổn thôi. Nhưng chỉ sau giây lát Paul dường như trở lại với chính con
người nó. Nó thoát ra khỏi vòng tay của Norah, đoạn bước lùi lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.