CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 253

“Con chơi tốt lắm,” David nói. Anh ôm lấy Paul, cảm thấy vai nó

đang gồng cứng lên, nó đang cố thu mình lại: cứng cỏi, xa cách. “Con
thật tuyệt vời, con trai ạ.”

“Cảm ơn bố. Lúc đấy con cũng hơi căng thẳng.”

“Trông con chẳng có vẻ gì là căng thẳng cả.”

“Không hề,” Norah nói. “Con có một bài trình diễn hoàn hảo lắm.”

Paul vẩy tay ở hai bên sườn, uể oải, như để giải phóng phần năng

lượng thừa.

“Mark Miller mời con cùng chơi với ông ấy tại liên hoan nghệ thuật.

Không tuyệt sao?”

Mark Miller là thầy dạy ghi ta của David, đang ngày càng nổi danh.

David lại thấy lòng tràn ngập niềm vui sướng.

“Đúng thế, tuyệt nhất.” Norah nói, cười lớn. “Chắc chắn là điều tuyệt

vời nhất rồi.”

Nàng ngước nhìn lên và bắt gặp khuôn mặt đau đớn của Paul.

“Sao thế con?” nàng hỏi. “Có chuyện gì à?”

Paul dịch sang bên, đút tay vào túi, và liếc quanh dãy hành lang

đông đúc. “Chỉ là – con không biết nữa – mẹ cư xử có vẻ lố quá. Mẹ, ý
con là, mẹ không còn là con gái mới lớn nữa, đúng không?”

Norah đỏ bừng mặt. David thấy nàng trở nên đờ dại trong nỗi đau,

và chính trái tim anh cũng buốt nhói. Nàng không biết nguồn cơn nỗi
giận dữ của Paul, hay của chính anh. Nàng không biết rằng những xống
áo bị nàng trút bỏ bay phất phơ trong gió là hệ quả của một hành động
mà chính anh đã thực hiện từ nhiều năm trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.