CON GÁI NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC - Trang 254

“Không được nói với mẹ bằng cái giọng đấy,” anh nói, phủ đầu cơn

giận của Paul. “Bố muốn con xin lỗi mẹ ngay lập tức.”

Paul nhún vai. “Phải rồi. Hẳn rồi. Cũng được. Con xin lỗi.”

“Nói tử tế vào.”

“David,” – bàn tay của Norah giờ đặt lên vai anh. “Đừng nghiêm

trọng hóa chuyện này. Em xin anh. Mọi người hơi quá khích một chút,
vậy thôi mà. Ta về nhà ăn mừng đi. Em đang nghĩ sẽ mời thêm vài
người đến nữa. Bree nói cô ấy sẽ tới, cả nhà Marshall nữa – chẳng phải
là Lizzie thổi sáo rất tuyệt hay sao? Có khi thêm bố mẹ Duke nữa. Con
nghĩ sao, Paul? Mẹ chưa biết họ rõ lắm, nhưng có lẽ họ cũng sẽ sẵn
lòng tới thôi, đúng không?”

“Không,” Paul nói. Giờ nó rất lạnh nhạt, mắt nhìn qua Norah ra sảnh

chờ đông nghẹt người.

“Thật à? Con không muốn mời nhà bạn Duke tới à?”

“Con chẳng muốn mời ai hết,” Paul nói. “Con chỉ muốn về nhà.”

Họ đứng đó trong chốc lát, một hòn đảo câm lặng ngay giữa căn

phòng ồn ã.

“Thế cũng được,” cuối cùng David cất tiếng, “ta về nhà thôi.”

Căn nhà tối om khi họ về tới nơi, và Paul đi thẳng lên gác. Họ nghe

thấy tiếng bước chân của nó vào phòng tắm rồi quay lại; nghe tiếng cửa
phòng sập nhẹ vào, tiếng khóa xoay trong ổ.

“Em không hiểu,” Norah nói. Nàng cởi giày ra, trong mắt anh, nàng

thật bé nhỏ và mong manh, đứng trên đôi chân lồng tất giữa căn bếp.
“Nó biểu diễn trên sân khấu thật tuyệt. Trông nó thật hạnh phúc – vậy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.